Tới trước cửa nhà họ Sở, Ngô Thần Thần hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Vừa gặp bà Ân Hiểu Cầm ở phòng khách, ả tỏ ra vô cùng lễ phép:
“Cháu chào bác.”
“Ừ, cháu ngồi đi.”
Bà Ân Hiểu Cầm vốn là một người hiền lành, tốt bụng nên không có thành kiến với bất kỳ ai. Sự việc Sở Mộ Bạch lăng nhăng ở bên ngoài, bà chỉ thở dài rồi tự mình đi giải quyết hậu quả. Đối với Ngô Thần Thần cũng vậy, bà muốn mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa. Dù rằng bà thương Thẩm Vân Hạ nhưng đứa con trong bụng cô gái trước mặt cũng có khả năng là cháu bà. Bà không thể cứ vậy tạo áp lực cho Ngô Thần Thần hay bỏ mặc được.
“Cháu với con trai bác quen nhau như thế nào vậy?”
Bà tò mò nên muốn hỏi một chút, không có ý gì khác.
“Cháu… làm việc chung công ty với anh Mộ Bạch.”
Bà Ân Hiểu Cầm gật đầu, sau đó cầm túi xách rồi đứng dậy: “Chúng ta tới bệnh viện thôi. Cũng trễ rồi.”
Ngô Thần Thần lặng lẽ đi theo sau mẹ Sở Mộ Bạch. Biết tin người nhà họ Sở muốn tìm Ngô Thần Thần để làm rõ chuyện cái thai, Joyce bảo cô đừng lo lắng, sẽ tự mình liên hệ với một người bạn ở bệnh viện để sắp xếp.
Bệnh viện trung ương thành phố.
Sau khi nói rõ mình đã có hẹn từ trước, bà Ân Hiểu Cầm được người điều dưỡng đưa tới phòng VIP. Ngô Thần Thần cố gắng làm ra vẻ mặt điềm tĩnh rồi đi vào làm xét nghiệm. Trong lúc chờ đợi kết quả, bà Ân Hiểu Cầm ngồi ở phòng làm việc của bác sĩ, thư thái uống một tách trà.
Một lúc sau, Ngô Thần Thần bước ra với vẻ mặt vô cùng tự tin. Nhìn kết quả khám thai trên tay, cô hí hửng đưa cho bà Ân Hiểu Cầm xem. Đúng như ả từng nói, thai nhi khoảng ba tuần tuổi.
“Hiện tại nhà chúng ta chưa kịp dọn dẹp chỗ ở cho con. Thời gian tới, con sẽ ở ngôi biệt thự ở phía Tây nhé!”
“Cảm ơn bác.”
Lần đầu tiên được hưởng cảm giác giàu sang, Ngô Thần Thần phấn khích ra mặt. Trên đường trở về nhà để thu dọn đồ đạc, Ngô Thần Thần gọi điện cho Joyce.
“Alo!”
Joyce mỉm cười đắc ý, hẳn là giờ này Ngô Thần Thần đang tức điên lên rồi.
“Cảm ơn cô nhé! Mọi chuyện vô cùng thuận lợi.”
“Có đúng là thai nhi được ba tuần không?”
“Đương nhiên rồi.” Ngô Thần Thần vội đáp lời.
Hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn thịnh nộ, Joyce cắn răng bảo: “Vậy thì nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tôi biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi với Ngô Thần Thần, Joyce ngồi thụp xuống ghế.
“Không lẽ… cô ta thật sự có thai với Sở Mộ Bạch sao?”
Joyce nghi hoặc. Vốn dĩ, sau khi nhận được sự cầu cứu từ Ngô Thần Thần, Joyce muốn gài bẫy, dùng gậy ông đập lưng ông. Không ngờ, cái thai của Ngô Thần Thần là thật.
Về tới nhà, Ngô Thần Thần hí hửng thu dọn đồ đạc. Tuy nhiên, sau một hồi vất vả dọn dẹp, ả đột nhiên ngửng tay:
“Sắp bước lên cành cao rồi, còn đem theo mấy cái này làm gì?”
Nghĩ vậy, Ngô Thần Thần vứt chúng lại chỗ cũ, đi ra phòng khách đợi người tới đón. Khi chuẩn bị tới ghế sofa, cô ta trượt chân bởi tấm thảm trên sàn nhà, đập bụng vào thành bàn, cảm giác vô cùng đau đớn.
“A….”
Lúc sau, khi người nhà họ Sở tới đón thì đã thấy Ngô Thần Thần ngất lịm trên sàn nhà, máu bắt dầu chảy ra từ giữa hai bắp chân. Không chờ đợi thêm, họ đưa cô ta tới bệnh viện để cứu chữa. Đáng tiếc, cái thai không thể giữ được.
Tối hôm đó, khi bệnh viện trở về vẻ im lặng vốn có, Ngô Thần Thần mới từ từ mở mắt. Khẽ mở miệng, Ngô Thần Thần cảm thấy cổ họng mình đau rát, vô cùng khát nước. Do đó, cô ta nghiêng người lấy ly nước trên bàn thì cảm nhận vùng bụng của mình vô cùng khó chịu. Lúc này, Ngô Thần Thần nhớ lại chuyện mình bị ngã ở nhà.
“Không lẽ…”
Chạm tay lên bụng mình, Ngô Thần Thần cảm giác sinh mệnh bé nhỏ không còn nữa. Hóa ra, cô mới biết tin mình có thai thật, không phải là chẩn đoán nhầm của bác sĩ.
Nhận được tin Ngô Thần Thần sảy thai, bố mẹ Sở Mộ Bạch vô cùng buồn rầu. Vừa mới sắp xếp xong chỗ ở cho người phụ nữ đó, cô ta đã để mất giọt máu của Sở Mộ Bạch.
“Con nghĩ… do bác sĩ làm việc bất cẩn.”
Joyce nói thêm vào, mặc dù trong lòng vô cùng sung sướng. Cuối cùng, không cần cô ta ra tay, Ngô Thần Thần cũng tự mình đánh mất “thẻ bài hộ mệnh” trong tay.
“Vậy thì nên truy cứu trách nhiệm của họ rồi.” Ông Sở thở dài nói.
Lúc này, khi người làm đang dọn dẹp ở tầng hai thì bất ngờ có một người vội vã đi xuống, cầm trên tay một vỉ thuốc gì đó.
“Tôi tìm thấy cái này trong phòng cô Hạ.”
Nhận lấy vỉ thuốc từ tay kẻ làm, Joyce nhíu mày đọc dòng chữ nhỏ trên đó thì bất ngờ mở to mắt:
“Đây là thuốc phá thai.”
Cả nhà cùng nhau nhìn về phía Thẩm Vân Hạ, bắt đầu liên tưởng tới việc Ngô Thần Thần bị sảy thai. Không trùng hợp như thế chứ? Thẩm Vân Hạ nghiêng đầu, nhếch môi cười ngán ngẩm:
“Vẫn chưa chịu buông tha cho tôi sao?”