Sở Mộ Bạch nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thẩm Vân Hạ, trong lòng lại càng thêm đắc ý. Anh cầm lấy món đồ chơi, vẫy vẫy trước mặt hai đứa trẻ. Bọn chúng lập tức vui vẻ mỉm cười, thay nhau nói:
“Bố tuyệt vời nhất! Tiểu Thành yêu bố nhất!”
“Tiểu Nặc cũng yêu bố nhất!”
Thẩm Vân Hạ sửng sốt nhìn hai con, Sở Mộ Bạch ôm chúng trong tay, vô cùng đắc ý. Anh nhìn Thẩm Vân Hạ bằng đôi mắt có chút thương hại, lạnh nhạt nói:
“Tôi chỉ muốn đưa con đi ăn hamburger mà thôi, cô không cần phải kích động như vậy!”
Nghe nói được đi ăn hamburger, hai đứa trẻ nhảy cẫng lên, sung sướng ôm chầm lấy bố. Thẩm Vân Hạ vẫn không muốn tin lời Sở Mộ Bạch, nhưng thấy Tiểu Thành và Tiểu Nặc hào hứng như vậy, cô cũng không nỡ khiến chúng nó mất hứng.
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc ngoan, mẹ sẽ đưa các con đi ăn hamburger, được không?”
Sở Mộ Bạch đứng một bên, nhìn dáng vẻ cố chấp không để anh động vào hai đứa nhỏ của Thẩm Vân Hạ mà vô cùng ngán ngẩm. Trong mắt anh, cô không khác gì một mụ đàn bà đã xấu xí lại còn điên rồ.
Hai đứa trẻ nghe nói được mẹ dẫn đi ăn thì có chút vui vẻ, nhưng bọn nó vẫn muốn có đủ cả bố và mẹ, nên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phụng phịu, tỏ vẻ không vui. Thẩm Vân Hạ nhìn thái độ của con mà vô cùng buồn tủi, nước mắt lại không kìm được mà tuôn ra.
Sở Mộ Bạch thấy bộ dạng của cô, trong lòng không hiểu vì sao lại có hơi áy náy. Hơn nữa, Sở Mộ Bạch nghĩ thầm trong bụng, tuy anh thương con, nhưng việc chăm sóc trẻ con anh hoàn toàn không có kinh nghiệm. Nếu không có Thẩm Vân Hạ đi theo thì một mình anh xoay sở với hai đứa nhỏ đang tuổi nghịch ngợm cũng khá khó khăn.
Nghĩ vậy, Sở Mộ Bạch thở dài rồi nói:
“Được rồi, tôi đưa cả ba mẹ con cùng đi!”
Thẩm Vân Hạ sửng sốt nhìn Sở Mộ Bạch, trong khi đó, Tiểu Thành và Tiểu Nặc vô cùng khoái chí, nhảy nhót hò hét một cách rất vui vẻ. Thấy hai đứa trẻ hào hứng như vậy, Thẩm Vân Hạ đành tặc lưỡi, không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý lên xe.
Sở Mộ Bạch đưa ba mẹ con Thẩm Vân Hạ đến một cửa hàng hamburger nức tiếng. Hai đứa trẻ tròn mắt nhìn những miếng bánh vàng ươm, thơm phức hấp dẫn bày ra trước mắt mình mà không ngừng xuýt xoa, sau đó hí hửng ăn một hồi. Thế nhưng, chúng nó cả thèm chóng chán, ăn được vài miếng thì đã bị mấy chiếc máy chơi trò chơi bên kia hấp dẫn.
Tiểu Thành và Tiểu Nặc lập tức vứt bỏ bánh hamburger còn đang ăn dở, tung tăng chạy đi chơi.
Đột nhiên, bàn ăn chỉ còn lại Sở Mộ Bạch và Thẩm Vân Hạ, bầu không khí trở nên gượng gạo hẳn. Sở Mộ Bạch không thèm liếc nhìn Thẩm Vân Hạ, nhưng cô lại ngồi ngay trước mặt hắn, không nhìn đến cô cũng không được. Thẩm Vân Hạ thì hoàn toàn chỉ hướng mắt nhìn theo hai bóng lưng bé xíu đang hồ hởi khám phá máy móc trò chơi.
“Ủa? Ai đây ta? Có phải Sở đại thiếu gia Sở Mộ Bạch không nhỉ?”
Bên tai Sở Mộ Bạch và Thẩm Vân Hạ lại truyền đến một giọng nói đàn ông. Sở Mộ Bạch quen với giọng nói này, anh nhếch miệng cười, xoay người lại đối diện với người đàn ông, còn chìa tay ra chủ động bắt tay với anh ta.
“Bạn học cũ, lâu quá không gặp!”
Người vừa đến là bạn học cũ của Sở Mộ Bạch, cũng là kiểu đại thiếu gia hào hoa, phong nhã và toát ra mùi tiền giống như anh. Thẩm Vân Hạ đột nhiên có chút bối rối nhìn lại bộ dạng sồ sề, nhếch nhác của bản thân mình rồi thở dài một hơi.
Người bạn vừa đến đã trông thấy Thẩm Vân Hạ ngồi đối diện Sở Mộ Bạch. Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới một hồi rồi hỏi Sở Mộ Bạch:
“Chị gái kia… không phải chị dâu tôi đấy chứ?”
Sở Mộ Bạch có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn THV, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy chán ngán vẻ xuề xòa, xấu xí của cô. Anh không ngần ngại mà đáp lời bạn học cũ của mình:
“Cậu nghĩ mắt thẩm mỹ của tôi kém đến thế sao? Cô ta chỉ là bảo mẫu của con tôi thôi!”
Người bạn học bật cười, vỗ vai Sở Mộ Bạch rồi đáp:
“Cũng đúng, xưa nay Sở thiếu gia nhà cậu chỉ toàn quen mấy em chân dài ngực lớn, không đại minh tinh thì cũng là siêu mẫu.”
“Đúng vậy, tôi làm sao có thể quen dạng phụ nữ tầm thường như thế này chứ?”
Sở Mộ Bạch nhếch miệng cười, còn Thẩm Vân Hạ thì cảm thấy sượng trân. Cô hiện tại đúng là quá nhếch nhác và xấu xí, có điều, dù gì cô cũng là vợ chính thức của anh.
Thẩm Vân Hạ âm thầm lắc đầu cười khổ, trong mắt Sở Mộ Bạch, cô thực sự chỉ là một bảo mẫu mà thôi. Có điều, từ trước đến nay, bản thân Thẩm Vân Hạ cũng không tha thiết gì với vị trí Sở thiếu phu nhân, cho nên chỉ cần được ở bên cạnh các con, Sở Mộ Bạch muốn gọi cô là gì cũng được. Huống hồ, cô cũng chẳng muốn làm vợ của kẻ muốn dùng ô tô của anh ta để tông chết cô. Sự việc vừa mới diễn ra cách đây không lâu, Thẩm Vân Hạ đối với Sở Mộ Bạch chỉ còn sự chán ghét đến cùng cực.