Bóng đêm vừa ghé ngang qua ô cửa sổ, Sở Mộ Bạch tỉnh giấc, bước vào phòng tắm. Một lúc sau, tiếng nước chảy vang bên tai, qua tấm kính thủy tinh có thể thấy mờ mờ cơ thể săn chắc của anh. Hôm nay Sở Mộ Bạch đi làm về sớm, lên lầu ngủ rồi tỉnh dậy trước giờ cơm tối. Trước khi đi xuống cầu thang, anh không quên mang theo đoạn băng của Joyce.
Tối hôm đó, ăn cơm xong, Sở Mộ Bạch ngồi ở phòng khách – khi đã có mặt đông đủ mọi người. Thật kỳ lạ, vị khách anh mời cũng vừa kịp đến.
“Tối nay cô rảnh không?”
“Vâng, nếu là anh thì em luôn có thời gian.” Đang ở trong căn hộ chung cư, Ngô Thần Thần mừng rỡ khi nhận được điện thoại của Sở Mộ Bạch. Do đó, trước khi gặp Sở Mộ Bạch ở nhà của anh, cô ta đã trang điểm vô cùng kỹ càng.
Lúc nhìn thấy Ngô Thần Thần bước vào, cả Joyce lẫn Thẩm Vân Hạ đều vô cùng ngạc nhiên. Tuy vậy, nếu Thẩm Vân Hạ chẳng hề bận tâm thì Joyce là tức giận ra mặt. Chẳng lẽ, Sở Mộ Bạch muốn đón Ngô Thần Thần tới nhà họ Sở sống luôn sao?
“Joyce, em xem cái này đi!”
Sở Mộ Bạch nham hiểm cười rồi đưa điện thoại cho cô. Joyce không biết chuyện gì đang xảy ra, ngần ngại đón lấy “món quà” từ tay người yêu.
Joyce mở điện thoại lên, ngay lập tức đoạn băng ghi hình cô với tay bác sĩ thông đồng với nhau hãm hại Thẩm Vân Hạ và lợi dụng Ngô Thần Thần được phát trên máy chiếu ở phòng khách, ai cũng nhìn thấy, nghe rõ mồn một bên tai. Joyce tím tái mặt mày, cảm thấy lồng ngực vô cùng khó thở.1
“Một khi tôi trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Sở, đương nhiên sẽ không để cậu phải chịu thiệt…”
Câu nói đó khiến Joyce bật ngửa, mắt mở to, miệng lắp bắp như muốn giải thích gì đó với bố mẹ chồng. Ông Sở và bà Ân Hiểu Cầm xem xong đoạn băng cũng chỉ biết thở dài, lắc đầu. Hóa ra ngoài Ngô Thần Thần, Joyce cũng là kẻ đứng sau mọi chuyện.
“Bố, mẹ, chuyện này… con… con có thể giải thích.”
Joyce lao tới cầm tay bà Ân Hiểu Cầm, cố gắng xin một chút ân huệ.
“Joyce, đừng nói với tôi là cô không biết chuyện này. Tôi cứ nghĩ chỉ có Ngô Thần Thần mới là kẻ nói dối trắng trợn, hóa ra cô cũng không thua kém gì.”
“Anh Bạch, em… em xin lỗi. Tất cả những chuyện này đều vì em quá yêu anh mà thôi. Em…”
“Không cần nói thêm.”
Sở Mộ Bạch cự tuyệt lời cầu xin của Joyce. Mặc cho anh hắt hủi, Joyce vẫn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ. Cô ta đang có trong tay những “đặc quyền” tốt nhất mà một người phụ nữ mơ ước, không thể để mất đi như vậy được.
“Chuyện này con hãy tự mình xử lý đi. Bố không muốn can thiệp nữa.” Ông Sở đi lên lầu, bà Ân Hiểu Cầm cũng nối gót theo sau. Thẩm Vân Hạ không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi xem kịch với vẻ mặt thư thái. Nhân vật chính hôm nay không phải là cô, Thẩm Vân Hạ nguyện ý làm một khán giả, nhường spotlight lại cho người khác.
Đã vạch trần bộ mặt của Joyce xong, Sở Mộ Bạch quay sang Ngô Thần Thần: “Đây là món quà tôi muốn dành cho cô. Hy vọng… cô sẽ không từ chối.”
Sở Mộ Bạch lấy kết quả xét nghiệm ADN ra đưa cho Ngô Thần Thần. Nhìn sự đối chiếu các cặp nhiễm sắc thể trong bản báo cáo, Ngô Thần Thần rùng mình khi bí mật của mình đã bị bại lộ. Đôi mắt mở to, vẻ mặt hoang mang, bàn tay run rẩy, người lạnh toát chính là bộ dạng của cô ta lúc này. Đã đến thời điểm, Ngô Thần Thần phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra.
“Tôi…”
“Ngô Thần Thần, Sở Mộ Bạch tôi đương nhiên không phải là người để cô dễ bề lợi dụng như thế đâu. Tôi cho cô ba ngày, làm ơn hãy cuốn gói khỏi căn chung cư đó.”
Joyce vẫn khóc lóc năn nỉ đòi Sở Mộ Bạch cho mình cơ hội làm lại từ đầu. Đáng tiếc, anh đã quá chán nản với bộ mặt giả tạo của cô rồi.
“Joyce, anh không muốn nhìn thấy em trong ngôi nhà này nữa. Sắp tới em có thể đến căn chung cư kia để sống, sẽ có người chăm sóc em. Sau khi sinh con xong, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa.” Sở Mộ Bạch tuyên bố khiến Joyce ngỡ ngàng, ngồi thừ ra trên mặt đất. Chính cô cũng không ngờ vì sao mình lại lụi tàn sớm đến như vậy.
“Ân Lộc, cậu vô đây tôi bảo.”
Sở Mộ Bạch gọi cho người của mình, yêu cầu cậu ta thu dọn đồ giúp Joyce chuyển tới nơi ở mới, đồng thời giám sát cho tới ngày Joyce sinh xong, đứa bé sẽ thuộc về nhà họ Sở.
“Anh Bạch, em không muốn đi đâu. Em đang mang thai mà, làm sao có thể…”
“Đưa Joyce đi đi.”
Sở Mộ Bạch đã dứt khoát buông bỏ, không có ý định cho Joyce thêm một cơ hội. Lúc này căn phòng khách lại trở về vẻ yên lặng vốn có, Sở Mộ Bạch nhìn quanh nhưng không thấy Thẩm Vân Hạ đâu. Hóa ra khi anh đang giải quyết Ngô Thần Thần, Thẩm Vân Hạ đã đứng dậy rời khỏi đó, trở về căn phòng với hai đứa con của mình.
“Sở Mộ Bạch, đừng bỏ em.”
Cho tới khi bị đưa lên xe, Joyce vẫn gào thét trong vô vọng.1