Sở Mộ Bạch trở về nhà, ghé qua phòng thăm con của Joyce và hai đứa con của Thẩm Vân Hạ, cảm giác có gì đó không trọn vẹn. Anh có con của Joyce nhưng lại không thể chung sống với mẹ của nó, tình cảm cũng không còn nữa. Đối với Thẩm Vân Hạ, người con gái anh yêu thương, cô lại tuyệt nhiên không muốn liên quan gì tới anh. Thật buồn cười, người như Sở Mộ Bạch cũng có lúc phải lực bất tòng tâm.
“Tiểu Thành, con nói xem, tại sao bố với mẹ không thể quay lại?”
Ngồi bên cạnh giường, Sở Mộ Bạch hỏi hai đứa nhỏ đang ngủ trong vô thức. Nhìn chúng, anh chợt nhận ra mình chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của một người bố. Những năm tháng đầu đời, khi chúng cần anh nhất, anh lại bỏ rơi ba mẹ con họ và ở bên một người phụ nữ khác. Quả thật, những gì anh nhận ngày hôm nay chính là hệ quả tất yếu.
Thở dài một hơi, Sở Mộ Bạch đứng dậy, từ từ ra khỏi phòng của Thẩm Vân Hạ. Anh chẳng biết ngày mai của mình sẽ ra sao, càng không muốn nghĩ đến ngày anh mất đi Thẩm Vân Hạ.
***
Sau khi Sở Mộ Bạch đem con về nhà họ Sở, Joyce không còn tỉnh táo nữa. Chưa đầy ba ngày sau, cô tự động xuất viện, tìm đến trường học rồi sai người bắt cóc Tiểu Thành, Tiểu Nặc. Để tránh người khác không nghi ngờ, Joyce nói với tụi nhỏ:
“Mẹ con bị bệnh nên không thể tới được. Cô tới đón bọn con vào viện thăm mẹ.”
Chỉ cần có vậy, Joyce đã thành công đưa hai đứa nhỏ lên xe mình. Khi tấm rèm cửa thả xuống, hai người đàn ông ở phía sau lập tức chuốc thuốc mê khiến Tiểu Thành và Tiểu Nặc ngất đi, Joyce cười nham hiểm.
“Để xem, lần này ai mới là kẻ thua cuộc.”
Thực hiện xong phi vụ bắt cóc, Joyce gọi điện cho Thẩm Vân Hạ. Đang trên đường đi đón con, Thẩm Vân Hạ không muốn nghe máy.
“Cô ta gọi mình làm gì nhỉ?”
Thẩm Vân Hạ lăn tăn một chút nhưng cuối cùng cũng quyết định bắt máy.
“Alo!”
Đầu dây bên kia, Joyce cười mỉm hỏi: “Bây giờ chắc cô đang đi đón con tan học phải không?”
“Chuyện đó không liên quan tới cô.”
“Sao mà không liên quan được, hai đứa nhỏ đang ở trong tay tôi.”
“Cô…”
Joyce cười khanh khách bảo: “Nếu không tin thì có thể tới trường kiểm tra thử. Sau đó… rồi hãy gọi lại cho tôi.”
Joyce cúp máy, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn. Thẩm Vân Hạ sốt ruột nên sai tài xế chạy xe nhanh hơn. Đến trường, không thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ đâu, Thẩm Vân Hạ vội vã gọi cho Joyce. Khi điện thoại đổ chuông, Joyce nấn ná thêm một lát rồi mới nhấc máy:
“Alo!”
“Joyce, cô bị điên rồi à? Hai đứa nhỏ thì có tội tình gì chứ?” Đến cả nằm mơ Thẩm Vân Hạ cũng không ngờ rằng, Joyce lại có thể ác độc đến như vậy.
Joyce đổ lỗi cho Thẩm Vân Hạ: “Tất cả là do cô, tại cô hết. Nếu cô không về nhà họ Sở sống thì Sở Mộ Bạch đã không thay lòng đổi dạ.”
Thẩm Vân Hạ lo sợ hai đứa nhỏ sẽ bị tổn thương, cô nói:
“Joyce, cô muốn tôi làm gì cũng được, miễn là đừng đảm bảo cho hai đứa nhỏ được an toàn.”
Thẩm Vân Hạ đã nhượng bộ, Joyce cũng không cần khách sáo:
“Rời xa Sở Mộ Bạch, không bao giờ được quay về nhà họ Sở nữa.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, tôi đồng ý với cô. Cô thông minh, hãy tìm cách giúp tôi thoát khỏi Sở Mộ bạch và ngôi nhà đó đi.”
Joyce không ngờ Thẩm Vân Hạ lại quyết định nhanh chóng đến vậy. Xem ra, so với hai đứa con, trong mắt cô Sở Mộ Bạch không đáng được trân trọng. Joyce nghe xong liền đắc ý, nói với Thẩm Vân Hạ: “Chỉ cần cô chịu hợp tác, tôi đảm bảo cô sẽ sớm được gặp lại con.”
“Được rồi, tôi sẽ làm theo những gì cô nói.”
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Vân Hạ trở về nhà đợi tin tức từ Joyce. Hiện tại cô không biết họ ở đâu nên chỉ có thể ngồi ôm cây đợi thỏ. Bước tới phòng khách, Thẩm Vân Hạ mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, người thừ ra như một kẻ mất hồn. Nói thì nói vậy nhưng cô lo cho hai đứa nhỏ, sợ chúng sẽ bị Joyce bạo hành. Chuyện cũ ngày hôm trước, cô vẫn còn nhớ như in.
Một lúc sau, Sở Mộ Bạch về thì chạm mặt Thẩm Vân Hạ ở tầng một. Nhìn thấy cô nhắm mắt, ngồi yên bất động nên anh tiến lại gần, chạm nhẹ lên vai khiến Thẩm Vân Hạ giật mình tỉnh giấc.
“Sao em lại ngồi đây?”
“Tôi… à… không có gì.”
Thẩm Vân Hạ đứng dậy, định đi lên phòng thì Sở Mộ Bạch hỏi: “Hai đứa nhỏ đâu rồi em? Anh muốn dẫn chúng đi chơi.”
Nghe Sở Mộ Bach nhắc đến Tiểu Thành, Tiểu Nặc, Thẩm Vân Hạ ấp úng:
“À… ừ… tụi nhỏ… ở bên nhà ngoại rồi. Phải, bên nhà ngoại.”
Thẩm Vân Hạ cố nén một tiếng thở dài, không muốn để Sở Mộ Bạch phát hiện ra chuyện cô với Joyce đang thực hiện một cuộc giao dịch.
Thấy cô áp úng, nét mặt trắng bệch khiến Sở Mộ Bạch sinh nghi: “Có chuyện gì à?”
“Không, không có gì.”
Không thể tin được vào lời Thẩm Vân Hạ nói, Sở Mộ Bạch gọi điện cho mẹ vợ thì nhận ra hai đứa nhỏ không có ở đó. Vì rối quá nên cô chưa kịp thông báo gì cả, mọi chuyện bị bại lộ trong gang tấc.