Giữa lông mày Lâm Tiêu bắn ra Tử Kim Quang, một bóng người nho nhỏ cầm thanh kiếm đen lao ra.
Tốc độ cực nhanh, dường như đánh vỡ quy luật của không gian và thời gian.
Đây là đòn Truyền Hỏa Nguyên Thần mà Lâm Tiêu nghĩ ra.
Phụt!
Bóng người nho nhỏ kia đâm một kiếm vào giữa trán đối phương, trực tiếp đâm vào nguyên thần.
“A!!!”
Lâm Tiêu lần này không hề hạ sát chiêu.
Đại Đế, đối với hắn, đối với Thiên Đạo Tháp mà nói chính là một thứ tốt.
Một Đại Đế tương đương với một ngọn thiên đăng.
“Thu!” Lâm Tiêu hô lên.
Thiên Đạo Tháp vội vội vàng vàng chiếu ra ánh sáng giam cầm, thu Đại Đế trọng thương đang hôn mê kia vào bên trong Thiên Đạo Tháp.
“Tốt lắm, người tiếp theo!” Lâm Tiêu nhìn qua một phía khác.
Sau khi thu Đại Đế kia vào trong Thiên Đạo Tháp, những Đại Đế Tôn Hoàng Giới khác bắt đầu cảm nhận được sự bất thường. Bọn họ vừa chiến đấu ngăn chặn thế tấn công điên cuồng của Tà Ma Nhất Tộc vừa dùng thần thức thăm dò tình hình.
“Hả? Sao lại không thấy tên Lệ Hạo Tông kia nữa?”
“Chả nhẽ bị lũ Tà Ma dọa chạy mất rồi?”
“Không không, ta vừa thấy Lệ Hạo Tông kia bị tên tiểu tử kia giết chết!”
“Thật không? Không thể nào! Thực lực của Lệ Hạo Tông kia cũng tính là mạnh trong Đại Đế Cảnh!”
Bởi vì bị lũ Tà Ma quây đánh nên bọn họ chả còn thời gian để quan tâm những thứ khác, vì vậy dù có một Đại Đế nhìn thấy chân tướng mọi chuyện thì những Đại Đế khác cũng không tin.
Đây cũng chính là tác dụng Lâm Tiêu muốn của kế hoạch này, cùng lúc đối phó với sáu Đại Đế là một chuyện hết sức tốn công. Nhưng nếu đánh từng người một thì mọi việc đơn giản hơn nhiều.
“Chủ nhân, có thể! Chỉ cần thời gian trong một nén nhang là có thể thắp thêm một đèn trời nữa!” âm thanh hưng phấn của Thiên Đạo Tháp vang lên.
“Biết rồi!” Lâm Tiêu đáp.
Cuộc tấn công vào Vạn Tượng Tông lần trước, sau khi bắt nhốt được lão tổ Đại Đế đã suy yếu vào tháp thì Thiên Đạo Tháp phát hiện ra phương pháp để thắp đèn trời này. Tính cả Đại Đế Trọng Chuỳ thì đã thắp được hai mươi năm ngọn đèn trời. Coi như đã xong một phần tư, phải tiếp tục truy bắt thì sẽ mau chóng có ngọn đèn nữa.
Lâm Tiêu vẫn tràn đầy sự hy vọng vào việc phục hồi Thiên Đạo Tháp, đặc biệt là phá giải cảnh cổng phong ấn. Một khi cánh cổng phong ấn thứ ba bị phá vỡ, thông đạo nối liền hai giới sẽ mở ra hoàn toàn.
Đối với Huyền Thiên Giới đây đúng là một cơ hội lớn, nhưng cũng là đại hoạ. Trước khi thông đạo hoàn toàn mở ra hắn phải mau chóng tôi luyện bản thân mạnh lên.
Xoẹt xoẹt! Lâm Tiêu mau chóng triệu hồi thanh kiếm đen chém vào một Đại Đế ở gần hắn nhất. Thanh kiếm lóe lên ánh sáng chói mắt, giống như một ngôi sao băng vụt sáng trên bầu trời rồi không chút do dự lao xuống.
Kiếm quang từ trong thanh kiếm bay ra, mỗi đạo kiếm quang dài ngàn thước mang theo uy lực sắc bén như muốn xé toạc hư không.
Bùm!
Dù Đại Đế kia đã kịp thời thi triển thuật phòng ngự nhưng vẫn bị đòn tấn công của Lâm Tiêu đánh bay ra ngoài hơn trăm mét.
“Chết tiệt! Kiếm tu! Tên tiểu tử kia vậy mà lĩnh ngộ được quy tắc của kiếm tu!” Ánh mắt Đại Đế kinh ngạc, khí huyết trong cơ thể như đang sôi trào.
Lúc nãy hắn ta mà không kịp thời chặn lại đòn tấn công có lẽ bản thân đã trọng thương nằm dưới đất rồi. Nếu bây giờ đối phương mà xuất thêm một kiếm nữa thì hắn chết chắc.
Đến bây giờ hắn mới tin lời Đại Đế lúc trước nói, tên Lệ Hạo Tông tới đây với bọn họ đã bị tên tiểu tử này giết rồi.
Những Đại Đế khác của Tôn Hoàng Giới cũng nhìn thấy cảnh vừa nãy, mặt bọn họ đều biến sắc, uy lực đòn tấn công vừa rồi của tên thiếu niên này thật sự phi phàm. Nếu là bọn họ thì giỏi lắm cũng là cấp độ này.