Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đại ân này, so với ơn cứu mạng còn trân quý hơn.  

 

“Lâm huynh, ta, ta....”  

 

Khương Lãng lắp bắp, đôi mắt ngấn lệ lưng tròng, hắn không biết bản thân nên nói gì mới phải.  

 

“Khương huynh, đừng cảm động vội, có con dê dính bẫy rồi kìa.” Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên.  

 

Trong phạm vi linh thức của hắn, có một chùm sáng khí vận màu đỏ đang tung tăng nhảy nhót tới.

Bên ngoài bí cảnh Tử Vân.  

 

Sau khi linh tuyền chảy lại hình ảnh của Hàn Thiên Ngạo cũng biến mất không chút tung tích.   

 

“Hả? Trưởng lão, Hàn sư huynh đâu rồi?”  

 

“Còn phải nói à, khẳng định là muốn cướp cơ duyên của Khương sư huynh, đang ở trong một nơi nào đó tu luyện hoặc luyện hóa rồi.”   

 

“May mà Khương sư huynh được thiếu niên thần bí kia cứu, mặc dù Khương sư huynh bị phế mất võ công nhưng lúc bình thường huynh ấy đối xử với mọi người rất tốt, chắc là sẽ không sao.”  

 

“Hừ, Hàn Thiên Ngạo thật là quá đáng!”   

 

“Quá đáng? Cơ duyên chỉ đến với người có chuẩn bị, các ngươi thấy Khương sư huynh đã mất hết tu vi xứng đáng làm thánh tử hơn là Hàn sư huynh sao?”   

 

Mọi người thì luôn đồng tình với kẻ yếu, cho nên đại bộ phận đệ tử của thánh địa vẫn đứng về phe Khương Lãng. Bọn họ từ lâu đã biết Hàn Thiên Ngạo sẽ đuổi theo Khương Lãng để cướp cơ duyên.   

 

Mặc dù lý do rất hợp lý nhưng nói về tình người thì thật bất nhân. Lần này vào bí cảnh Tử Vân không chỉ có mình thế lực Thái Tuế thánh địa, ngoài ra còn ba thế lực lớn khác và một vài môn phái nhỏ.   

 

Đường đường là người được dự đoán nắm chức thánh tử của Thái Tuế thánh địa, không đi cướp của người ngoài mà lại cướp của chính người trong thánh địa. Hơn nữa trước khi tới đây Khương Lãng cũng đã bị mất hết tu vi.   

 

Ở chỗ linh suối sau khi mấy đệ tử nhìn thấy Khương Lãng được cứu ra nhưng trên người đầy vết thương, trong lòng bắt đầu oán hận tên Hàn Thiên Ngạo ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn cướp cơ duyên tự mình luyện hóa.   

 

Vì chuyện này mà bọn họ không còn cổ vũ và yêu mến Hàn Thiên Ngạo nữa. Nhưng từ đầu tới cuối bọn họ không hề nghĩ đến, kể cả cường giả Hoá Đỉnh cảnh cũng như vậy.   

 

Nếu so sánh phẩm hạnh của Hàn Thiên Ngạo thì không thể bằng Khương Lãng. Bây giờ mà nói Hàn Thiên Ngạo xảy ra chuyện bọn họ chắc không dám tin.   

 

Những người vào bí cảnh lần này, không ai có khả năng gây ra uy hiếp với Hàn Thiên Ngạo. Trừ khi Hàn Thiên Ngạo cực kỳ đen đủi gặp phải một thứ nào đó đáng sợ trong bí cảnh này. Nếu không chả có gì có thể lấy mạng hắn được.   

 

Vì không thấy hình bóng của Hàn Thiên Ngạo đâu nên sự chú ý của mọi người lại đổ dồn về phía người thanh niên bí ẩn kia, lòng tò mò của bọn họ lại tăng lên.   

 

Chàng thanh niên này là ai?   

 

Thực lực phi phàm như vậy, kỹ năng luyện đan cũng vô cùng cao siêu. Bây giờ nhìn lại thì thấy quan hệ còn vô cùng thân thiết đối với Khương sư huynh.   

 

“Đây rồi đây rồi, cơ duyên của Huyền Kiếm Môn tới rồi!” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn hét lên vui sướng.   



Câu này thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người, mọi người chỉ thấy màn nước trước mặt phóng to ra, từng hình ảnh ở trên vô cùng rõ nét.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK