“Rõ ràng có thể nhẹ nhàng công kích đối phương, làm sao phải miễn cưỡng như vậy.” Can Anh Túc bĩu môi giống như nhìn thấu mọi chuyện.
Nàng ở bên kia đã kết thúc từ lâu rồi, mấy thiên kiêu của các đại thế lực kia không kẻ nào có thể chạy thoát.
“Ngươi hiểu cái gì! Ta đang thử hiệu quả đòn công kích của nguyên thần.” Lâm Tiêu giải thích.
“Vậy nhỡ đâu có kẻ nào che giấu thực lực vậy ngươi rắc rối to rồi.” Can Anh Túc nói.
“Không đâu, nếu thế thì sớm đã đánh được ta rồi.” Lâm Tiêu đáp.
Sau khi hấp thụ đế đạo liên hoa, kết hợp với sức mạnh Thái Tuế và sức mạnh lôi điện hắn đã thành công luyện ra nguyên thần. Có một nguyên thần đặc biệt hắn có thể dễ dàng đỡ được công kích nguyên thần vừa nãy.
Nhưng hắn muốn chủ động tấn công để phát huy được hiệu quả, có điều với tu vi và thực lực hiện tại thì vẫn còn thiếu nhiều. Lúc nãy ra đòn công kích, mặc dù hiệu quả tốt nhưng lại bị tác dụng phụ.
Năng lượng trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao gần hết, tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Nếu không có hai món đạo khí kia, sợ rằng hắn không ngăn được hộ đạo giả lão Ngô kia.
“Xì, cơ thể đã thế này rồi mà mồm còn cứng!” Can Anh Tức đỡ lấy vai hắn không nhịn được lẩm bẩm.
Lâm Tiêu nhìn nàng ta một cái, cũng lười nói lại. Lúc hắn cứng đầu thì hắn cũng chả nhận nổi ra mình. Hai người cứ thế từ từ đáp xuống dưới.
Dưới chiến trường thi thể ngổn ngang, hai bên đều đã chém giết đến đỏ cả mắt. Nhưng lúc này không cần biết là nhân loài hay yêu thú đều đã dừng lại. Ánh mắt của tất cả tập trung vào hai bóng người đang từ từ hạ xuống kia.
Trên chiến trường bây giờ hoàn toàn im lặng, không có một ai dám lên tiếng bàn luận.
Chết rồi! không chỉ có ba hộ đạo giả chết, mấy thiên kiêu của các thế lực kia cũng bị chém chết hết rồi.
Hai người kia là sự tồn tại của yêu quái, cả nhân loại lẫn yêu thú có mặt ở trên chiến trường đều chìm vào trạng thái kinh hoàng. Thiếu niên thời đại này, lại có kẻ mạnh như vậy sao?
Nếu không phải bọn họ tận mắt chứng kiến thì sẽ chả ai dám tin chuyện này vậy mà thật sự xảy ra. Một người chém chết ba cường giả sinh tử cảnh viên mãn! Một người giết chết vô số thiên kiêu của những thế lực lớn.
Chiến tích của hai người này không cần biết xuất hiện ở đâu, đúng là làm cho kinh thiên.
“Ai, còn muốn phản kháng, ta không ngại tiễn một đoạn!” Lâm Tiêu sau khi hồi phục lại được một chút sức lực thì từ từ đứng ở giữa chiến trường, nhàn nhạt lên tiếng.
Không một ai trả lời, hoặc là nói không ai dám trả lời.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu thấy thế thì phất tay phải lên, một tòa tháp chín tầng cao hơn trăm mét xuất hiện.
“Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là ta không giết các ngươi, các ngươi tự phong ấn tu vi của mình vào trong tòa tháp này, các ngươi hiểu không!” Lâm Tiêu nói.
Loài này vừa nói ra làm cho cả nhân loại lẫn yêu thú đều chết sững, sắc mặt âm trầm tới cực điểm. Bọn chúng đương nhiên nhận ra bảo tháp này là một đạo khí, hơn nữa lại là một món đạo khí hiếm gặp.
Tên thiếu niên này bảo bọn họ tự phong ấn vào trong, chắc chắn không có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng nếu không vào, với bản tính điên rồ của hắn, sợ rằng kết quả cũng chỉ có chết. Nhất thời cả người lẫn yêu thú đều khó xử.
“Ồ, ta quên nói, cái lựa chọn này là cho nhân loài, yêu tộc thì cứ đứng nguyên tại chỗ là được.” Lâm Tiêu bổ sung thêm một câu.
Hả? cái gì? Sắc mặt đám nhân loài còn đen hơn ban nãy.
Tại sao!!! Rõ ràng hắn cũng là nhân loài, tại sao lại giúp yêu tộc thế này!
Những yêu tộc kia bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng, lúc trước bọn họ có thái độ không được tốt với thiếu niên này, lúc đó bọn họ nghĩ hắn cũng giống những kẻ kia tới đây để cướp lãnh thổ của yêu tộc.
“Ta không phục, tại sao ngươi là nhân loài mà lại chỉ nghĩ cho đám yêu tộc. Ngươi có biết nếu đám yêu tộc nay mạnh lên, bọn chúng sẽ huỷ diệt nhân tộc không?”
“Hơn nữa, ngươi……là yêu tộc sao?” Một kẻ phẫn nộ lên tiếng.