Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải mình ngươi, hình như tất cả mọi người đều không có việc gì.”

 

“Kỳ lạ, con tà ma này tự bạo, chả nhẽ chỉ là thùng rỗng kêu to?”

 

“Có chút kỳ lạ.”

 

“Không đúng, mau nhìn đám tà ma kìa, nhìn tình trạng của bọn nó rất bất thường.”

 

“Chuyện này…….chuyện này……hình như bọn chúng ta cắn nuốt ma khí này.”

 

“Không xong rồi, những con ở trung cấp đang bắt đầu biến dị rồi.”

 

Mọi người kinh ngạc nhìn lũ tà ma đang gầm lên, bọn chúng bắt đầu tăng kích thước và khí tức quanh thân.

 

“Tất cả tà ma nghe lệnh, tấn công! Giết hết lũ nhân loại trước mặt!”

 

Lão Tứ hét lên, nó đã lùi lại phía sau.

 

“Giết!” Đoàn quân tà ma gào thét, ma khí tích tụ tạo được thành hình.

 

Sau đó bọn chúng mang theo ma khí lao về phía nhân loại.

 

Khoảnh khắc chạm tới.

 

Bùm! Trận pháp phòng ngự được các Nho gia và các hoà thượng Đạo Phật vừa thiết lập vỡ vụn.

 

Sau đó là hàng loạt tiếng nổ vang lên, Đằng lão và tám vị hoà thượng sử dụng mọi loại thần thông để đẩy lùi đám ma quỷ, nhưng bọn họ cứ diệt xong đám này lại có đám khác ào lên. Sau đó tám người lần lượt bị đánh bay ra ngoài, miệng vết thương ứa ra máu trọng thương vô cùng nặng.

 

Nhất thời lực chiến đấu bên phía nhân loài bị giảm mạnh, cảnh tượng này làm mọi người rơi vào trạng thái hoảng loạn. Bọn họ không ngờ con tà ma kia lại có thể tung ra một đòn hiểm thế này.

 

Chuyện này thật đáng sợ, chỉ một đòn công kích đã làm số lượng Nho gia và hoà thượng giảm hơn một nửa. Đặc biệt lão Đằng và tám vị hoà thượng đã phải rút lui về sau dưỡng thương.

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

 

Đây chắc chắn là một tin tức cực xấu cho nhân loại. Mọi người bây giờ đều đổ dồn sự chú ý vào tám vị hoà thượng. Mặc dù không muốn công nhận đám Phật môn làm bọn họ không vui. Nhưng ở thời khắc này vẫn cần có bọn họ.

 

Chỉ cần đám Phật môn này hy sinh chí bảo quý gia kia, lũ tà ma này sẽ bị chấn áp. Tình thế sẽ đảo chiều, tuy nhiên nhìn sự ngạc nhiên trên mặt những hòa thượng thì lòng bọn họ lại hẫng một cái.

 

Làm sao vậy? có chuyện gì xảy ra à?

 

Theo hướng nhìn của tám hoà thượng. Bọn họ nhìn thấy chiếc chuông được Phật quang bao phủ lúc nãy, bây giờ đã tối đen nằm trên mặt đất và bị ma khí bao quanh.

 

Các hòa thượng đã nhiều lần trì chú nhưng không tài nào đuổi được ma khí đi. Chiếc chuông chỉ nằm đó không nhúc nhích.

 

“Súc sinh!”

 

“Mục đích tự bạo của con tà ma kia, không phải là đồng quy vu tận. Mà là…..chiếc chuông trấn ma này!”

 

Sắc mặt các hoà thượng cực kỳ khó coi.

 

“Sư huynh, chuông trấn ma không dùng được nữa!!” Hoà thượng đứng bên vội vã nói.

 

Người được gọi là sư huynh lắc đầu thấp giọng: “Chuông trấn ma đã bị ma khí ăn mòn, không những không dùng được, lần này quay về phải khai quang lại từ đầu.”

 

Nghe thấy lời này mặt bảy hòa thượng còn lại đều sững sờ.

 

“Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào với lũ tà ma này?” Một hòa thượng hỏi.

 

Sư huynh hòa thượng im lặng hai giây mới nói: “Không còn cách nào.”

 

Chả ai biết đám tà ma này có thể duy trì trạng thái này bao nhiêu lâu, chuông trấn ma đã không còn dùng được nữa, trong đám tà ma lại còn có con cấp đại năng. Với một đoàn quân tà ma như vậy bọn họ bây giờ đúng là không có cách nào để giải quyết được.

 

Lúc này các đệ tử Phật môn đúng là tiến thoái lưỡng nan, đã vạn năm hai bên giao tranh cuối cùng cũng gặp phải cảnh này. Nếu tiến công chỉ có kết quả là chết. Nhưng nếu rút lui cũng chả còn mặt mũi trở về.

 

Chuyện này……chuyện này…….

 

“Các vị Phật môn, có phải bảo vật trấn ma bị ăn mòn không thể sử dụng nữa. Lâm mỗ có cách này để khôi phục lại uy lực của bảo vật.” Lâm Tiêu mang theo nụ cười hướng các Phật môn nói.

 

Nghe xong lời này mặt tám vị hoà thượng đều kinh ngạc sau đó lại phát ra mấy tiếng cười lạnh.

 

“Các hạ, ngươi đừng nói bừa chứ, muốn hồi phục uy năng của bảo vật trừ phi các vị cao tăng đắc đạo khai quang, còn đâu đừng nói tới.” Sư huynh hòa thượng cười lạnh nhìn Lâm Tiêu.

 

“Khai quang! Chuyện này ta làm được.” Mắt Lâm Tiêu phát sáng nói một cách rất tự nhiên.

 

“Ngươi….ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.” Sư huynh hòa thượng tức giận nói.

 

“Cứ cho là ngươi có cách hồi phục lại uy năng của chuông trấn ma, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi.” Vị hoà thượng đứng bên cạnh nhìn đám tà ma trước mắt.

 

“Vậy ta trước tiên làm cho đám tà ma này bình tĩnh lại đã nhé.” Lâm Tiêu nhẹ giọng nói.

 

Một giây sau thân hình Lâm Tiêu động một cái đã xuất hiện giữa đám tà ma và nhân loại.

 

Hả? thiếu niên này định làm gì?

 

Khi mọi người dồn hết ánh mắt về phía Lâm Tiêu chỉ thấy hắn hô một tiếng.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK