Mục lục
Vạn Cổ Ma Tôn - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy đòn tấn công có tác dụng con nhện lại tiếp tục phun ra mấy sợi tơ nữa, nó muốn hoà tan rồi hấp thụ kẻ trước mắt.   

 

Mặt đệ tử Huyền Kiếm Môn bây giờ tái xanh.   

 

Vào đúng lúc này một đạo kiếm ý xé trời lao tới.   

 

Xoạt!   

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Kiếm quang lóe lên, con nhện khổng lồ lúc nãy còn đứng sừng sững bây giờ bị chém làm hai. Mấy cái chân không ngừng co giật, sự sống từ từ tan biến.   

 

Sau đó một thiếu niên đứng cạnh con nhện, hắn lấy yêu đan của con nhện.   

 

“Cám, cám ơn huynh ra tay cứu giúp!” Đệ tử Huyền Kiếm Môn mau chóng nói cám ơn.   

 

Hắn cảm thấy bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không có kiếm ý của người này thì hắn đã chết trong mớ tơ nhện kia rồi. Bản thân hắn đã quá bất cẩn.   

 

Đây là Tử Vân bí cảnh, đầy rẫy nguy hiểm, hắn đã vui mừng quá sớm.   

 

Vị đệ tử Huyền Kiếm Môn bây giờ mới phát hiện người cứu mạng mình chỉ là một thiếu niên. Tu vi mới là Toàn Đan cảnh sơ kỳ, hình như còn mới đột phá.   

 

Đây, đây……đây là chuyện gì vậy?  

 

Mà con yêu nhện kia cũng phải là Toàn Đan cảnh hậu kỳ. Vậy mà thiếu niên này chỉ một kiếm là chém chết, vậy hắn lợi hại tới mức nào.   

 

“Vị huynh đài này không biết…..hả? người đâu rồi?” Đệ tử Huyền Kiếm Môn đang muốn hỏi thì đã chả thấy người đâu.   

 

Mà hắn vừa quay đầu thì thấy cây Cửu Linh Thảo kia cũng bị thiếu niên lấy đi rồi.  

 

“Hả? huynh đài, đây là bảo vật ta phát hiện ra mà!” Đệ tử Huyền Kiếm Môn gào lên.  

 

“Cái này là đồ báo ơn cứu mạng ngươi!” giọng của người thiếu niên truyền lại.   

 

Đệ tử Huyền Kiếm Môn cười khổ, cũng chả dám đuổi theo. Chỉ nhìn một kích chém chết con yêu nhện kia, hắn đã biết bản thân không phải là đối thủ của người này.   

 

Nếu có đuổi kịp thì cũng chỉ là tự hiến mạng cho người ta, ngoài ra còn làm được gì nữa.  

 

Ngoài bí cảnh.   

 

“Đó, đó là ai! Dám cướp cơ duyên của đệ tử nhà ta, một cây Cửu Linh Thảo trân quý cứ vậy không cánh mà bay?” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn không vui.  

 

“Không phải người của ta.”  

 

“Cũng không phải người tông ta.”  

 

“Không phải người của thánh địa.”  

 

Ba vị Hoá Đỉnh cảnh khác đều xua tay, tất cả đều phủ nhận.   

 

Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn trợn cả mắt, không phải người của các người thì chắc là người của ta?  

 

“Bẩm trưởng lão, người kia không phải người của thánh địa chúng ta, nhưng hắn ngồi tọa kỵ của chúng ta tới đây.” Một đệ tử của Thái Tuế thánh địa bẩm báo.   

 

“Hừ, hay đấy! vậy đợi tên tiểu tử này ra khỏi bí cảnh cấm ngươi bảo vệ hắn.” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Huyền Kiếm Môn cười lạnh.   

 

“Ồ, yên tâm.” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Thái Tuế thánh địa vui vẻ đáp ứng, đây cũng đâu phải người của thánh địa bọn họ, muốn làm gì thì làm.   

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK