Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông cho rằng Vương Băng Ngưng đang cảnh giác với mình, vì vậy chủ động giới thiệu: “Tôi là Chu Lưu, là người của nhà họ Chu ở thư viện Vân Sơn, cô Mạc không cần hoảng sợ.”

Thư viện Vân Sơn…

Chu Lưu vừa nói vậy, Vương Băng Ngưng lập tức hiểu ra.

Trước kia Tiểu Lục Vân đã nói, ở thư viện Vân Sơn có một cô gái giống mình như đúc, có lẽ Chu Lưu này đã nhầm mình với cô gái kia rồi.

Trả lời thế nào đây? Nói mình không phải họ Mạc, họ nhận nhầm người ư?

Không thể được, như vậy chẳng phải mình bị lộ quá sớm ư, dù sao trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc sao có thể không khiến mọi người nghi ngờ?

Trước khi Tiểu Lục Vân về, Vương Băng Ngưng không định để mình bị lộ nhanh thế.

Vương Băng Ngưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi… Tôi đến Giang Nam làm vài chuyện.”

Lắp bắp rồi.

Thực ra Vương Băng Ngưng từng có chút khuyết điểm, đó là khi nói dối sẽ nói lắp, chỉ là sau này cô dựa vào năng lực chuyên nghiệp cực mạnh để khắc phục.

Rất hiếm khi xuất hiện lại tình huống nói lắp.

Nhưng hôm nay lại có.

Chủ yếu là do sau khi nghe Tiểu Lục Vân nói chuyện, Vương Băng Ngưng có mâu thuẫn tâm lý với thư viện Vân Sơn, vừa muốn đi tìm đáp án cho thân phận mình, vừa rất sợ.

Nơi đó là thế giới của người tu luyện.

Như vậy người đàn ông tên Chu Lưu này chắc chắn cũng là một người tu luyện, sự xuất hiện của hắn ta có thể khiến Vương Băng Ngưng thầm cảm thấy áp lực.

Vương Băng Ngưng cố gắng ổn định tâm trạng, nhưng vừa mở miệng đã suýt bị lộ.

Chu Lưu kinh ngạc nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Hình như cô Mạc đang lo lắng?”

“Phù…”

Vương Băng Ngưng hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra: “Nói bậy, tôi tới Giang Nam là để làm một chuyện cực kì quan trọng, anh đừng có đứng đây quấy rầy, lăn!”

Vương Băng Ngưng cười lạnh, hạ lệnh đuổi khách.

Chu Lưu nhíu mày, nói: “Nếu cô đã không muốn gặp tôi thì tôi xin phép đi trước.”

Vẻ mặt Chu Lưu đầy hoài nghi nhưng vẫn xoay người rời đi.

Nhìn chằm chằm mãi tới khi bóng dáng Chu Lưu biến mất, Vương Băng Ngưng mới bình tĩnh lại.

Quay lại nhà nghỉ xong, cô nặng nề thở ra một hơi.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Băng Ngưng gọi điện cho Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, suýt nữa thì chị bị lộ thân phận rồi!”

“Có chuyện gì?”

Vương Băng Ngưng kể lại chuyện vừa nãy cho Lục Vân.

Lục Vân yên lặng một chút, nói: “Em còn tưởng có chuyện gì, yên tâm đi, dù sao trước sau gì cũng lộ thôi, chị đến thư viện Vân Sơn chờ em trước, em sẽ nhanh chóng tìm được chị.

“Nhưng không có em ở đây, chị sợ lắm…”

“Chị lo cái quái… khụ, không sao không sao, không phải trên người chị có bùa bình an sao, nếu có ngường dám làm khó dễ thì chị triệu hoán em, em sẽ tới thư viện Vân Sơn, san bằng nó!”

“Tiểu Lục Vân, em quá khí phách! Chị rất thích.”

“Vậy còn không gọi chồng nhanh lên?”


“Ch… Phì, em và Liễu Yên Nhi bỏ trốn với nhau còn có mặt mũi bảo chị gọi là chồng? Hừ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng năm, 2023 19:39
Ra được vài chương là hết
GL
04 Tháng năm, 2023 12:35
Truyện hay. Hóng bạo chương.
02 Tháng năm, 2023 10:43
Lâu ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK