Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra đám người này không phải về gây chuyện, mà là về xin lỗi, nhưng sao lại đột nhiên muốn xin lỗi, không phải trước đó nghĩ mình cao sang lắm sao?

Lúc trước khi giằng co với người đàn ông trung niên, Lục Vân không ra tay, cũng không phát ra động tĩnh nào, chỉ đơn giản là giao tranh bằng một ánh mắt.

Đối với cao thủ chân chính mà nói, đôi khi một ánh mắt cũng đã đủ phân ra cao thấp.

Cái này gọi là người trong cuộc sáng suốt, kẻ ngoài cuộc u mê.

Dư Hồng Văn chính là người đứng xem, ông chỉ nhìn thấy người trung niên gọi là chú Minh kia nói cái gì mà ‘ n tình ân tình’, sau đó sư phụ đáp lại một câu, ân tình của các người đáng cỡ cái rắm, tiếp theo bọn họ đã đi rồi.

Rất kỳ quái.

Dựa theo tư duy người bình thường, đám người này trở về là do không cam lòng, muốn tiếp tục gây chuyện, nhưng Dư Hồng Văn lại không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tề Minh quỳ trên mặt đất.

Tề Thương Lan nói: “Lão tiên sinh, rất xin lỗi, thằng cháu của tôi vô lễ nên trước đó đã mạo phạm ngài và sư phụ ngài, tôi đã răn dạy nó rồi, lần này còn đặc biệt dẫn nó đến nhận lỗi.”

Tề Thương Lan đã 60 tuổi, nhỏ hơn Dư Hồng Văn đến mười mấy tuổi, câu lão tiên sinh này gọi cũng không sai. Hơn nữa trên đường tới, A Minh đã thuật lại tình huống cơ bản cho Tề Thương Lan biết, cho nên ông ta biết ông lão trước mắt chính là học sinh của tông sư Hoá Cảnh kia, tôn kính một chút là điều hiển nhiên.

Tức giận trong lòng Dư Hồng Văn không biết nên phát tác thế nào, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng hừ lạnh và nói: “Xin lỗi tôi vô dụng, phải xin lỗi sư phụ tôi mới đúng!”

Khi ông nói ra lời này, đúng lúc Lục Vân cũng đi ra Hạnh Lâm Đường, thản nhiên nhìn đám người.

Tề Thương Lan nhìn thấy Lục Vân thì trong lòng không kiềm được mà giật mình, quả nhiên thực tuổi trẻ!

Vừa rồi A Minh đã nói vị tông sư Hoá Cảnh kia rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, Tề Thương Lan cũng đã biết chuyện, nhưng nhìn thấy người thật vẫn không nhịn được kinh ngạc.

Nếu không phải biết trước thì ai dám tin thanh niên này chính là một vị tông sư Hoá Cảnh, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tề Thương Lan biết A Minh không có lý do gì lừa mình, hơn nữa khi Lục Vân ra tới, vẻ mặt không chút gợn sóng kia rõ ràng là người gặp qua việc đời, Tề Thương Lan càng tin cách nói này.

Vì thế ông ta vội vàng nói xin lỗi, hơn nữa tức giận mắng Tề Minh, nếu không được Tông Sư tha thứ thì cứ quỳ mai ở đó.

Quỳ một cái đã hết cả ngày, rất nhiều người bệnh tới Hạnh Lâm Đường thấy cảnh này đều đứng xem náo nhiệt, Lục Vân đành nói: “Đứng lên đi, đừng chắn đường người khác xem bệnh.”

“Còn không mau cảm ơn Tông Sư!” Tề Thương Lan lại quất một gậy lên người Tề Minh.

Tề Minh vội vàng nói: “Cảm ơn Tông Sư, cảm ơn Tông Sư!”

Lục Vân khẽ cau mày mà nói: “Tôi họ Lục.”

Tề Thương Lan lập tức hiểu ý, nói xin lỗi thay Tề Minh: “Lục thần y khoan hồng độ lượng, không so đo với thằng cháu bất hiếu vô lễ của tôi, tôi đại diện cho Tề gia cảm tạ ngài.”

Lục Vân không tiếp tục để ý nhưng người này, bởi vì người bệnh của Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu nhiều lên, vì thế hắn giúp đỡ Dư Hồng Văn bốc thuốc, ngẫu nhiên xuất hiện mấy chứng nan giải thì sẽ đích thân ngồi khám, nhẹ nhàng giải quyết chứng bệnh làm Dư Hồng Văn bối rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng năm, 2023 19:39
Ra được vài chương là hết
GL
04 Tháng năm, 2023 12:35
Truyện hay. Hóng bạo chương.
02 Tháng năm, 2023 10:43
Lâu ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK