Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân gật gật đầu nói: “Không sai, y thuật của chị hai tôi cũng không kém, chị ấy đã học được không ít châm pháp từ tôi, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tiễn, ông hiểu ý tôi chứ?”

Đây là ý tưởng của Lục Vân, bệnh ở chân của Tề Thương Lan là biến chứng thần kinh rất điển hình, nếu Lục Vân trị thì có thể chữa khỏi dễ như trở bàn tay, nhưng Lục Vân sẽ không làm như vậy, mà chuẩn bị để chị hai Lâm Thanh Đàn trị liệu cho ông ta.

Nói cách khác, hắn chuẩn bị giao Tề Thương Lan cho chị hai luyện tập, giống như những y tá dày dặn kinh nghiêm sẽ không ghim kim vô nước biển ở bệnh viện, mà để thực tập sinh đi luyện tập.

Sao Tề Thương Lan lại không rõ suy nghĩ của Lục Vân, đây là muốn coi ông ta như vật thí nghiệm, quá trình trị liệu nhất định sẽ có chút khúc chiết.

Ông ta cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lục Vân, biết Lục Vân không phải đang nói giỡn, ông ta chỉ có hai con đường, một là không trị, hai là dùng ông ta để luyện tập.

Hơn nữa Lục Vân không chút che giấu mà nói ra trước mặt ông ta đã thể hiện thái độ cứng rắn của mình: Tôi chỉ cho ông hai lựa chọn, trị hay không thì tự ông quyết định.

“Ai, coi như thay thằng bất hiếu kia đền tội đi!” Tề Thương Lan yên lặng thở dài trong lòng, biết nếu không phải Tề Minh gây ra những chuyện đó thì Lục Vân sẽ không đối xử với mình như vậy, vì thế suy tư một lát rồi nói: “Tôi bằng lòng!”

Lục Vân gật gật đầu, lập tức gọi Lâm Thanh Đàn tới và nói: “Chị hai, mấy ngày hôm trước không phải em mới dạy cho chị một bộ châm pháp ở chân mới sao, trùng hợp nơi này có một người bệnh để chị luyện tập.”

Lâm Thanh Đàn hơi do dự mà nói: “Vậy không tốt lắm đâu, chị còn chưa rành bộ châm pháp kia, chị cảm thấy nên luyện tập trên mô hình trước một thời gian.”

“Không có gì, ông lão này thích bị người ta đâm.”

Nghe Lục Vân nói thế, cơ bắp khóe mắt Tề Thương Lan đột nhiên giật giật.

Vì thế Tề Thương Lan được giữ lại, đành ngoan ngoãn làm người mẫu luyện châm cho Lâm Thanh Đàn, mà đám người Tề Minh thì ở tạm lại khách sạn gần đó, ngày nào cũng đi cùng Tề Thương Lan đến châm cứu.

Hiện tại Tề Minh cũng an phận, không dám tiếp tục đi quấy rầy Vương Băng Ngưng. Đương nhiên trước tình hình này, anh ta không an phận cũng không được, bằng không chờ chân Tề Thương Lan lành thì anh ta lại què, vậy thì rất khôi hài.

Ngày hôm đó, Tề Thương Lan lại đi vào Hạnh Lâm Đường, đúng lúc gặp được vợ chồng Diệp Hướng Vinh đi ra, nhìn thấy Khương Lam, ông ta lập tức ngẩn người mà nói: “Cháu là... Khương Lam?”

Ông ta đã không nhớ rõ, suy nghĩ thật lâu mới kêu ra tên của Khương Lam.

Khương Lam nghe thấy một ông lão ngồi xe lăn gọi tên mình thì lộ ra vài phần nghi hoặc, nhìn Tề Thương Lan và hỏi: “Ông là?”

Quen mặt, nhưng bà cũng không nhớ ra. Dù sao bả cũng đã rời khỏi Kim Lăng hơn hai mươi năm.

Tề Thương Lan cười khổ một tiếng, nhắc nhở: “Tề gia Kim Lăng.”

Nói đến Tề gia Kim Lăng, Khương Lam lập tức nhớ lại cái gì, mắt sáng lên và nói: “Bác là bác Tề?”

Tề Thương Lan gật gật đầu.

“Thì ra thật là bác sao, không nghĩ tới nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại ở thành phố nhỏ bé như Giang Nam này.”

Trước kia Khương gia và Tề gia Kim Lăng có quan hệ làm ăn, Tề Thương Lan cũng đi đến Khương gia rất nhiều lần và từng gặp Khương Lam, cho nên hai người xem như quen biết đã lâu.

Tề Thương Lan cảm khái nói: “Lần trước gặp cháu còn là con bé hơn hai mươi tuổi, không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng năm, 2023 19:39
Ra được vài chương là hết
GL
04 Tháng năm, 2023 12:35
Truyện hay. Hóng bạo chương.
02 Tháng năm, 2023 10:43
Lâu ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK