Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cô nói xong, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.

Long Diệc Tuyết trợn trừng mắt nhìn Lục Vân. Cô ấy có chút không thở nổi, nói: “Cậu thật sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao? Cậu chính là cơ duyên của Long gia chúng tôi ư?”

Lục Vân đen mặt nói: “Phi phi phi, đừng lúc nào cũng treo trên miệng cơ duyên, cơ duyên. Chị mới là cơ duyên.”

Tuy nói chuyện rất lưu manh nhưng hắn cũng không phủ nhận.

Đôi mắt đẹp của Long Diệc Tuyết hiện lên vẻ hưng phấn, nói: “Cơ…Lục tiên sinh, ngài quả là cao nhân. Nể mặt tình bạn giữa tôi với Tiêu Thấm, ngài có thể cứu mạng ông nội của tôi không?”

“Tôi không phải là cao nhân, tôi chỉ là một tên lưu manh vô sỉ thôi.”

Lục Vân kiêu ngạo nói.

Ai mà chẳng có chút nóng tính chứ?

Hừ!

“……”

Long Diệc Tuyết cười khổ một tiếng, sau đó đột nhiên khom người quỳ xuống trước mặt Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh, Diệc Tuyết biết sai rồi. Vừa rồi tôi không nên mắng ngài như vậy, mong ngài có thể tha thứ cho tôi.”

“Đừng nói như vậy, chị là con gái, con gái sao có thể nhận minh sai được? Chị nhất định là đang nói dối. Mà chị nói cũng đúng, tôi đích thực là một tên lưu manh vô sỉ.”

“Lục tiên sinh, tôi không hề nói dối. Thật sự xin lỗi ngài, ngài nhìn xem tôi đã quỳ xuống rồi.”

“Không, chị đang nói dối.”

“……”

Nhất thời, Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào.

Ai nói chỉ có con gái mới vô lý?

Người đàn ông cao lớn trước mặt cô ấy còn vô lý hơn nhiều.

Long Diệc Tuyết đầu hàng.

Cuối cùng, ngay cả Tiêu Thấm cũng không chịu nổi nữa. Cô trừng mắt nhìn Lục Vân, nói:

“Tiểu Lục Vân, thế là đủ rồi. Diệc Tuyết là bạn của chị, em đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”

“Diệc Tuyết, mau đứng dậy, đừng quỳ nữa. Tên nhóc này dễ nổi nóng, hắn đang trêu cậu đấy!”

Tiêu Thấm nói xong định đỡ Long Diệc Tuyết dậy nhưng cô ấy kiên quyết: “Không được, nếu như Lục tiên sinh không đồng ý cứu ông nội của tớ thì tớ sẽ quỳ ở đây, không đứng dậy.”

“Tiểu Lục Vân!”

Thấy mình không thể giúp gì cho Long Diệc Tuyết, Tiêu Thấm không thể không nhìn chằm chằm vào Lục Vân một lần nữa. Cô nghiến răng như thể nếu hắn dám trêu chọc Long Diệc Tuyết một lần nữa thì cô sẽ cho hắn nếm thử cảm giác bị chị gái đánh vào đầu.

Lục Vân cũng không giả bộ được nữa, chỉ có thể cười khổ nói: “Ha ha, chị sáu lợi hại thật đấy, nhìn thoáng qua là biết em đang giả bộ tức giận. Chị Long, mau đứng dậy đi, quỳ trước mặt em thế này không ổn đâu.”

Long Diệc Tuyết vui vẻ nói: “Ý của ngài là nguyện ý cứu ông nội của tôi đúng không?”

Lục Vân ẩn ý nói: “Chị đã có thành ý lộ ngực như thế, nếu như em không đồng ý thì chẳng phải quá vô lý hay sao?”

Lộ ngực?

Long Diệc Tuyết trầm ngâm, cúi đầu nhìn xuống, kêu lên một tiếng.

Mặc dù có một số hiểu lầm nhỏ nhưng kết quả vẫn rất tốt.

Tâm trạng chán nản của Long Diệc Tuyết bị cuốn đi.

Sau khi Tiêu Thấm thay chiếc sườn xám ra, ba người họ cùng nhau rời khỏi phim trường.


Tiêu Thấm vẫn đội mũ chống nắng và đeo khẩu trang. Không phải để tránh các tay săn ảnh, mà để tránh gây sự chú ý của những người qua đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng năm, 2023 19:39
Ra được vài chương là hết
GL
04 Tháng năm, 2023 12:35
Truyện hay. Hóng bạo chương.
02 Tháng năm, 2023 10:43
Lâu ra chương mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK