Trương Húc Đông đi đến giá treo quần áo bị đổ lúc nãy, nhặt một cái đã bị cong nhưng tạm thời vẫn còn có thể dựng đứng được lên. Cởi áo khoác treo lên đó, sau đó vén tay áo sơ mi màu xanh da trời lên, trực tiếp đạp văng những người đang lăn lộn trên mặt đất đi giống như Lý Nhiên vậy. Anh đặt Hắc Trư ở giữa, rồi bất chợt dùng chân móc một miếng thủy tinh rơi trên mặt đất của bàn trà nhỏ khi nãy lên. Miếng thủy tinh kia to khoảng chừng bằng một quả bóng rổ đã nằm trong tay anh. Anh đi đến chỉa nó về phía cổ của Hắc Trư, lạnh lùng nói: "Muốn giả bộ cũng phải đánh bóng đôi mắt chó của anh đã chứ!"
Anh đá mạnh vào Hắc Trư thêm một cú nữa, Trương Húc Đông ra hiệu cho Lâm Tâm Di để tất cả những khách hàng đó quay về, đồng thời đóng cửa lại, kéo rèm lên.
Trương Húc Đông ra tay nhanh, tàn nhẫn, chuẩn xác nhưng lại không mất đi vẻ đẹp trai. Đánh người thôi mà cũng có thể đánh thành thế này. Lâm Tâm Di ngây người hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, vừa vội vàng dặn dò Lý Mỹ Linh cùng những nhân viên làm đẹp kia thuyết phục khách đưa về phòng riêng, vừa đóng cửa lại.
"Được rồi, đều là đàn ông cả, kêu rên như vậy hơi đàn bà rồi đấy, bây giờ mới thật sự bị thương này!" Sau đó Trương Húc Đông đi thẳng đến trước mặt Hắc Trư đang hấp hối, châm một điếu thuốc, tay cầm mảnh thủy tinh, trầm giọng nói: "Ai còn dám la nữa, tôi liền cắt đứt lưỡi của người đó!"
Giọng anh không cao nhưng cực kỳ có lực uy hiếp, những kẻ này thường ngày vốn rất kiêu ngạo, nhưng giờ phút này lập tức ngậm miệng lại, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề,
Trương Húc Đông đá đá vào người Hắc Trư, vẻ mặt lộ ra nụ cười thân thiện hỏi: "Tới đây nào, nói chuyện chút đi, ai kêu anh đến đây hả?"
"Tôi đến đây chỉ để thu tiền bảo kê, không ai kêu tôi đến cả." Mặt Hắc Trư lộ ra vẻ sợ hãi, nếu như nói ra Lý Nhiên sẽ tương đương với việc đắc tội với vị thần tài này. Mà như vậy thì lần đánh này vô ích rồi, nếu anh ta cứ cắn chết cũng không chịu nói, biết đâu Lý Nhiên sẽ cảm thấy anh ta đầy nghĩa khí, chẳng những không trách anh ta vô dụng, mà còn gửi tiền để dưỡng thương nữa ấy chứ.
"Ồ? Không ai kêu anh tới sao?" Trương Húc Đông ngồi xổm người xuống, dùng miếng thủy tinh đập mạnh vào mặt anh ta, nói: "Tôi thấy anh là một người cũng cứng rắn đấy, miếng thủy tinh này của tôi..." vừa nói anh vừa dùng miếng thủy tinh lướt nhẹ trên mặt của Hắc Trư, từ từ chậm rãi tiến đến tận đáy quần của Hắc Trư, nói tiếp:
"Cứng hơn!"
"A! Anh trai, anh trai!" Hắc Trư vội vã kêu lên: "Chuyện này không đùa được đâu, em không biết anh trai ở chỗ này mà, sau này em không dám tới thu tiền bảo kê nữa!"
Trương Húc Đông thản nhiên nhìn đống bừa bãi xung quanh, nói: "Đập vỡ cũng không ít đồ nhỉ, anh nói xem bây giờ nên xử lý chúng thế này đây!"
"Trả tiền, anh trai, em bồi thường tất cả!" Hắc Trư đã lăn lộn trên đời lâu như vậy, đương nhiên cũng biết thăm dò ý tứ thông qua lời nói cùng sắc mặt, anh ta nhịn đau nói: "Những thứ em đã phá hư, anh trai cứ lập danh sách đi, em bồi thường toàn bộ!"
Trương Húc Đông cười lạnh, tàn thuốc trong tay vô tình rơi vào mặt Hắc Trư, anh ta đau đớn kêu lên một tiếng, cố gắng vùng vẫy, tuy nhiên Trương Húc Đông đã giữ chặt anh ta lại, nói: "Xin lỗi, mặt anh không sao chứ? Tôi trả tiền, tôi bồi thường toàn bộ nhé! "
"Anh trai, nếu anh cần em làm gì cứ nói thẳng, chỉ cần trong khả năng của em, em nhất định sẽ nghe theo anh trai!" Hắc Trư cố nén cảm giác đau đớn, thấy chuyện không đơn giản như vậy, lập tức vội vàng cầu xin tha thứ một lần nữa.
"Bộp!" Miếng thủy tinh đập thẳng vào mặt Hắc Trư, Trương Húc Đông không hề thương tiếc tí nào, nói: "Nếu anh không chịu nói ai phái mình tới, vậy thì chuyện này không phải chỉ cần bồi thường là xong đâu!"
Hắc Trư vẫn còn giấu giếm, từ lúc anh ta làm côn đồ cho đến ngày hôm nay, bản thân anh ta cũng có chút quyết đoán. Cho dù bị thương nặng nhưng thời điểm bị khuất phục anh ta cũng không có ý định khai Lý Nhiên ra. Dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là Trương Húc Đông không muốn mạng của anh ta.
Trương Húc Đông lắc đầu, đứng dậy dùng một chân móc lấy mã tấu ở trên mặt đất lên, mã tấu lập tức rơi vào lòng bàn tay anh. Chân còn lại anh giẫm lên tay của Hắc Trư, nói: "Quả thật là một con chó ngoan, để tôi xem chủ nhân của anh sẽ đối xử với anh thế nào nếu tôi chặt một cái móng chó của anh!"
Nhìn lưỡi đao lạnh như băng kia lộ ra, Hắc Trư sợ hãi rụt cổ lại. Nếu như anh ta bị Trương Húc Đông chặt tay, sau này anh ta sẽ không còn cách nào lăn lộn được nữa mất. Nghĩ đến những người anh ta đã từng bắt nạt nay lại có thể bắt nạt anh ta, Hắc Trư đương nhiên không muốn trở thành một kẻ tàn phế, vội nói: "Anh trai à, em nói, là Lý Nhiên bảo chúng em tới, anh ta muốn chúng em phế anh, xin anh trai hạ thủ lưu tình cho bọn em!"
"Tốt hơn rồi đấy!" Trương Húc Đông dời chân đi, anh cũng đoán được rồi, nhưng nhất định muốn Hắc Trư chính miệng nói ra. Anh đột ngột vung một đao lên, sau đó đến ngồi ở sô pha bên cạnh, nói: "Miệng của anh chặt quá nhỉ, làm trễ nãi của tôi không ít thời gian, cái tay còn lại anh có thể giữ rồi!"
Hắc Trư gần như sắp ngất đi vì đau đớn, vết đâm vào ngực này quả thực không nhẹ, trong lòng anh ta căm hận nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi là người của Thanh Long Hội, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Tôi mặc kệ anh là người của thế lực nào, nhưng nói về hậu quả thì tôi đã nghĩ xong rồi!" Vừa nói, anh vừa móc điện thoại trong túi ra, ném qua cho anh ta, nói: "Để lão đại của các anh đến gặp tôi, nếu như trong vòng một giờ sau anh ta không tới, tôi đảm bảo anh sẽ sống nửa đời còn lại trên giường đấy. Đây là một lời nhắc nhở thiện chí, tôi không lừa anh đâu!"
Hắc Trư nhìn điện thoại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, biết người đàn ông trước mặt này có thực lực vô cùng lợi hại. Ngay cả anh ta làm đại ca mà cũng không phải là đối thủ, xem ra chỉ có thể tìm đến Đường chủ thôi.