"Cảm ơn." Trương Húc Đông lịch sự trả lời, nhận lấy giấy thông báo tuyển dụng rồi đi ra ngoài. Ngồi trên bậc đá trước cổng thẩm mỹ viện này, anh thuận tay lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên môi rồi hít một hơi thật sâu. Anh không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, chỉ biết cười khổ nói: "Trương Húc Đông ơi là Trương Húc Đông, đường đường là một tiên phong lính đánh thuê mà phải bắt đầu làm một bảo vệ thế này sao!"
Mười lăm năm trước, trong một cuộc tấn công khủng bố ở Israel, Trương Húc Đông chỉ mới sáu tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ. Sau một năm lang thang lưu lạc đầu đường ở Israel, anh đã được một thủ lĩnh lính đánh thuê cứu sống khi bị đói ngất đi. Trải qua mười lăm năm sống trong thế giới bom đạn của lính đánh thuê, anh đã thông thạo vô số kỹ năng. Tuy nhiên điều mà người ta không thể ngờ đến là, sau khi trở về nước, anh ngay cả muốn kiếm sống cũng trở nên vô cùng khó khăn, chỉ vì anh không có một bằng cấp nào cả.
Cô đơn thở dài một tiếng về số phận trêu ngươi, Trương Húc Đông dập tắt đầu thuốc lá, đang định chuẩn bị rời đi thì có một chiếc Lexus màu trắng dừng lại. Cửa xe mở ra, là một đôi giày cao gót màu bạc chói mắt, sau đó có một cô gái vóc dáng cao gầy đóng cửa xe lại. Đúng là phụ nữ Trung Quốc vẫn xinh đẹp hơn. Ánh mắt của Trương Húc Đông lập tức bị hấp dẫn.
"Cực phẩm!" Cho dù những năm qua anh đã từng tiếp xúc với vô số phụ nữ, nhưng bàn về dung mạo hay khí chất của cô gái này gần như hoàn mỹ không chê vào đâu được. Làn da trắng nõn, gò má mịn màng, dáng người cao gầy cùng với mái tóc dài ngang vai càng làm nổi bật lên nét độc đáo của một người phụ nữ quyến rũ. Chỉ là đôi mắt như vầng trăng non của cô lúc này lại mang theo chút mất hứng.
Một chiếc BMW khác dừng lại ngay sau chiếc xe của cô, ngay sau đó có một chàng thanh niên bảnh bao đi xuống, phía sau còn có thêm bốn người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Anh ta nhẹ nhàng đưa tay lên, một mình đi tới. Bước vài ba bước đã đuổi kịp người đẹp vừa mới xuống xe, anh ta kéo lấy cánh tay ngọc ngà của cô, nói: "Tâm Di, dù sao chúng ta cũng là bạn đại học, chẳng lẽ em lại tuyệt tình như vậy sao, ngay cả một bữa cơm bình thường cũng không muốn ăn với tôi à?"
Người đẹp được gọi là Tâm Di hất tay chàng trai kia ra, hàng lông mày nhíu chặt lại, trong giọng nói lộ ra vẻ khó chịu, đáp: "Chính vì chúng ta là bạn học nên tôi mới không muốn nói lời tuyệt tình. Tôi nhắc lại lần nữa, chúng ta không thích hợp, xin anh đừng làm phiền tôi nữa."
"Tâm Di, em không cho thể cho anh một cơ hội sao, tình cảm là phải từ từ vun đắp!" Chàng trai kia chặn đường người đẹp lại, tiếp tục không ngừng quấy rầy nói: "Anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu, em là người phụ nữ mà anh đã xác định cả đời này!"
"Phụt." Trương Húc Đông không nhịn được bật cười, cậu thiếu gia con nhà giàu này tuy dáng dấp không đến nỗi nào, nhưng cách thức theo đuổi phụ nữ quá tệ.
Đúng như dự đoán, ánh mắt của người đẹp càng lạnh lùng hơn. Cô đảo mắt xung quanh, trong ánh mắt chợt hiện lên vẻ vui mừng.
"Ôi chao!" Người đẹp đột nhiên dậm chân tại chỗ, lại một lần nữa hất tay của chàng trai kia ra, sắc mặt của cô càng trông giống như một đóa hoa hồng nở rộ vậy, tràn đầy ý cười. Mà tiếng kêu này lại làm cho chàng trai kia cùng Trương Húc Đông đều giật nảy mình, chỉ thấy cô đi thẳng về phía Trương Húc Đông. Sau đó cô kéo lấy tay anh, nói: "Anh à, sao lại ngồi đợi em ở đây vậy? Em đã nói anh cứ về nhà chờ rồi mà!"
"Thật là thơm!" Trương Húc Đông bị mùi hương nhàn nhạt của cô gái ấy hấp dẫn. Lúc này người đẹp kia lại lao vào trong ngực anh, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, từng hơi thở nóng hổi từ trong miệng phả vào tai anh, thì thầm nói: "Phiền anh giả làm bạn trai của tôi một chút để ném tên đáng ghét ở sau lưng đi."
"Có chút thú vị đấy." Trương Húc Đông cảm nhận được cơ thể mềm mại trong ngực, anh tự nhiên vòng tay qua ôm eo người đẹp. Bàn tay to lớn vừa vặn đặt lên trên mông cô, cảm nhận được đường cong tròn đầy mượt mà lại đàn hồi trong lòng bàn tay, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhéo một cái. Ừ, nếu phải giúp một tay thì dù sao cũng nên thu lại chút tiền lãi chứ... Chợt cảm thấy cô gái trong ngực đang dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn chòng chọc đến, anh thấp giọng nói: "Yên tâm, tôi biết phải làm gì!"
Cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay đang đặt trên mông kia, Lâm Tâm Di không khỏi rùng mình. Cô lớn vậy rồi nhưng còn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như thế này. Trong nháy mắt mặt cô chợt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Húc Đông. Tuy nhiên trước mắt cần phải diễn xong trò lừa gạt này đã, cô khẽ kéo lấy cánh tay của Trương Húc Đông, quay về phía tên công tử nhà giàu đó nói: "Thật ra tôi không đồng ý với anh là vì tôi đã có bạn trai rồi!"
"Mẹ nó mày là thằng nào?" Chàng trai kia nhìn thấy Trương Húc Đông cùng với nữ thần trong lòng mình thân mật như vậy, trong nháy mắt cả khuôn mặt giận dữ nhăn nhó lên. Anh ta chỉ tay vào mặt Trương Húc Đông mắng lớn: "Thằng khốn nạn này ở đâu ra vậy? Người phụ nữ của ông đây mà mày cũng dám động vào sao, cút đi!"
"Tôi ghét nhất là người khác chỉ ngón tay vào mặt mình." Khóe miệng Trương Húc Đông lộ ra nụ cười nhạt. Trong giới lính đánh thuê đều biết, cuộc đời của một tiên phong như anh có hai điều cấm kỵ. Một là thủ lĩnh đã nuôi lớn anh, hai là cha mẹ năm đó vì bảo vệ anh mà bỏ mạng. Nếu như không phải nơi đây là ở Trung Quốc thì lúc này tên công tử nhà giàu này đã là một xác chết rồi.