"Một chiêu?"
"Một chiêu!"
"Phạch!" Chỉ còn hai cái bóng sót lại phía sau.
Bang!
Một viên đạn bay tới, hai người trực tiếp ngã ra sau, Trương Húc Đông trực tiếp va chạm mạnh xuống đất, mà Hắc Hoàng vẫn đứng vững tại chỗ. Tuy nhiên sắc mặt cô ta lại đỏ bừng, căm thù nhìn người đàn ông vừa ngã xuống đất kia.
Tuy nhiên Trương Húc Đông lại đang cười, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tay phải, Ác Quỷ đã đi tới, hỏi: "Anh à, hai người sao lại đánh nhau thế?"
Trương Húc Đông được cậu ta đỡ dậy hỏi: "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Ác Quỷ mỉm cười gật đầu, nói: "Đương nhiên là em đã ra tay thành công rồi, bây giờ vũ trường đó là của chúng ta!"
"Đi nào, trở về nói cho tôi biết thế nào được!" Sau đó Trương Húc Đông dẫn Ác Quỷ đi về phía khu nhà.
"Quỷ Sa Tăng, tôi muốn giết anh."
"Hắc Hoàng, một chiêu như đã nói, cô không thể nuốt lời được!"
Trương Húc Đông ngồi trên sô pha nghe Ác Quỷ nói, anh hoàn toàn cạn lời. Đây là kết quả anh hoàn toàn không nghĩ tới, vốn còn tưởng rằng sẽ có một trận sống mái với nhau, ai ngờ tên nhóc Ác Quỷ này lại trở thành bạn làm ăn với Vũ Môn. Hơn nữa còn nói cái gì mà 5 đô la Mỹ nữa chứ, Trương Húc Đông lập tức đánh mạnh vào sau ót của cậu ta..
"Em trai yêu quý à, gạt người ta cũng cần phải có căn cứ chứ? Bây giờ chúng ta lấy đâu ra nhiều hàng như vậy?" Trương Húc Đông vừa xoa đầu Ác Quỷ vừa hỏi.
Ác Quỷ cười nói: "Thật ra còn có một chuyện em chưa nói với anh!"
Trên thực tế mọi chuyện rất đơn giản, Halisek bị FBI nước M theo dõi, chạy đến Israel bỏ tiền ra thuê đoàn lính đánh thuê Zo giúp ông ta ẩn nấp. Loại chuyện này so với chuyện ám sát cùng bảo vệ quá đơn giản. Ác Quỷ cứ như vậy mà nhận tên trùm ma túy 50 tuổi kia làm anh trai, chỉ là ma túy này của ông ta không có cách nào bán ra cả. Đây cũng là mục đích đến đây lần này của cậu ta.
Vẻ mặt của Trương Húc Đông âm trầm, nói: "Còn có chuyện gì giấu diếm tôi nữa không?"
"Đây là chuyện cuối cùng rồi, tuyệt đối không có chuyện gì nữa!" Ác Quỷ duỗi ra ba ngón tay ra đảm bảo.
Trương Húc Đông thở dài, nói: "Nếu Vũ Môn không đồng ý thì sao?"
Ác Quỷ cười xấu xa nói: "Anh à, không phải chỉ là một bang phái cấp hai sao? Bọn họ không đồng ý, vậy thì chúng ta cứ ở chỗ này của Vũ Môn mà bán, chẳng qua là tiền thu hồi vốn nhanh hay chậm mà thôi."
"Ông đây bị tên nhóc nhà cậu gài bẫy rồi!"
"Haha, mọi người đều kiếm được tiền cả mà, Halisek sẽ không bạc đãi chúng ta đâu!"
Trương Húc Đông nhún vai, nói: "Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, tuy nhiên đây là địa bàn của mình mà, vậy thì chúng ta nên thoải mái một chút vậy. Tối nay tôi mời mọi người uống rượu ăn thịt!"
"Tìm chút......"
"Béo, câm miệng!"
Ban ngày, trụ sở chính của Vũ Môn đã được sửa sang lại, như chưa có chuyện gì xảy ra, ban đêm đèn đuốc khôi phục sáng choang lên.
"Tình hình thế nào rồi?" Đao Tử nhìn vẻ mặt thiếu đòn của Vũ Cực kia, kìm nén lửa giận trong lòng hỏi.
"Anh Đao, có một thỏa thuận mua bán lớn đấy. Có một tên được gọi là Ác Quỷ, em trai của trùm ma túy lớn nhất nước M, Halisek, sẽ cung cấp ma túy cho chúng ta với giá thấp hơn 5 đô la Mỹ so với tất cả hàng mà chúng ta mua được trước đây. Nếu vậy thì Vũ Môn của chúng ta sắp tới sẽ còn lớn mạnh hơn nữa cho mà xem! " Vu Cực nửa nằm trên ghế sô pha hút thuốc, mang dáng vẻ của một đại công tử.
"A Cực, cậu đợi xem lão đại về sấy khô cậu thế nào. Bò Cạp vừa mới chết liền nhảy ra một tên em trai của trùm buôn ma túy lớn gì đó. Tốt bụng như vậy rồi chiếm luôn sân nhà mình đấy, tát một cái rồi cho táo ngọt à. Cứ thế mà rẻ hơn hàng của chúng ta, cậu dùng não nghĩ thử xem, cậu không cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ sao?" Sắc mặt của Đao Tử lạnh lùng nói.
"Anh Đao, tiết kiệm hàng chục triệu đô la một tháng, anh tính thử xem một năm chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?" Vũ Cực trợn mắt nói: "Ở thành phố Ngọc này ngoại trừ ba băng nhóm lớn ra, còn thế lực nào dám cùng chúng ta đối địch chứ. Nếu người ta tới làm ăn, tại sao chúng ta không kiếm lời trước, nếu như nhìn cậu ta không thuận mắt thì chỉ cần một câu nói thôi!"
Thấy A Phượng muốn nói gì đó, Vũ Cực lập tức vươn tay ngăn lại, nói: "Các anh đừng nói nữa, lúc lão đại trở về chẳng những sẽ không trách tôi, nói không chừng còn có thể cất nhắc cho tôi ấy chứ. Các anh không muốn leo lên nhưng tôi còn muốn thế chỗ của ông ấy nữa cơ. Được rồi, tôi về trước chỗ của mình trước đây, lát nữa lão đại trở về tôi tới sau! "
"Mẹ kiếp cái tên ngu ngốc này!" Sau khi Vu Cực rời đi, Đao Tử đập bể chiếc bàn trà nhỏ mới mua.
"Được rồi, anh đừng nóng giận nữa, tôi sẽ điều tra thử xem, nếu có vấn đề gì tôi sẽ xử lý mấy tên đó ngay!" A Phượng ngáp một hơi thật dài, nói: "Hắc Hùng, về nhà thôi!"
"Ồ!" Hắc Hùng bước đến, A Phi trực tiếp nhảy lên vai anh ta, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Oái, anh làm em đụng đầu!"
"Đều do cánh cửa này thấp quá!" Sắc mặt của Hắc Hùng đầy tức giận, chưa đợi Đao Tử ngăn cản đã đấm sập bức tường rồi bước ra ngoài.
Đao Tử che đầu thở dài nói: "Chao ôi, đều là những người kiểu gì thế này!"
Cho dù quá trình là thế nào, Trương Húc Đông vẫn cứ đoạt lấy một địa điểm thuộc về mình. Mặc dù nơi đó còn nhiều hạn chế, nhưng cũng xem như có chỗ rồi. Dũng Tử phụ trách tiếp tục thu nhận thủ hạ, bọn họ nhìn thấy Vũ Môn không dám động vào anh ta nên đương nhiên cũng khâm phục mà tới. Bên trong vũ trường, Ác Quỷ cùng người của cậu ta có nhiệm vụ trông coi địa điểm, phòng thủ kiên cố.
Trương Húc Đông cùng Trương Nhất Đao tiếp tục ngồi trong phòng học cùng với những cô gái nhỏ kia trải qua một cuộc sống bình dị. Mà Trần Uy đang nằm trên bàn ngủ như chết, im lặng phản đối những lời thầy nói bên trên.
Lý Tiểu Bác đã sớm thoát ra khỏi bóng tối của việc thất tình sau khi xuất viện, hơn nữa còn có Trần Uy làm chỗ dựa, lá gan cũng lớn không ít. Cậu ta còn cùng Cao Hoành và Lý Vĩ cản gái xinh trên đường, hỏi xin số điện thoại di động của họ.
"Anh Đông!" Lý Tiểu Bác không biết đang nhắn tin cho ai, quay về Trương Húc Đông hét lên.
"Sao vậy?"
"Anh có biết đá bóng không?" Lý Tiểu Bác hỏi.
"Có, nhưng cũng bình thường thôi!"
Lý Tiểu Bác nói: "Buổi chiều có trận đá bóng tranh tài, lớp CNC cùng lớp chúng ta, bọn họ có vài cao thủ, lấy thân thủ của anh Đông đi tiêu diệt ít uy phong của bọn họ được không?"
Trương Húc Đông bật cười, anh chơi một loại bóng đá khác, đó là đá bóng cận chiến của lính đánh thuê. Có khi chưa ghi bàn thì đối phương bên kia đã thua rồi. Bởi vì tất cả các đồng đội của anh toàn bộ đều bị đuổi ra khỏi sân. Nghĩ đến chuyện năm đó, anh nói: "Tôi không đi, cậu đi tìm người khác đi!"
"Những người khác có đi cũng sẽ bị hành hạ thôi, ôi chao, em cũng sẽ không đi đâu!" Lý Tiểu Bác lắc lư cái mông lớn đi ra khỏi cửa, bởi vì bạn gái mới của cậu ta đã đi đến cửa lớp. Tuổi trẻ thật tốt mà.
"Này, Trương Húc Đông, anh không đi ăn cơm sao?" Tiết Hiểu Hiểu đi tới, hỏi.
"Không đói lắm, đợi lát nữa!" Trương Húc Đông đá một cú đánh thức Trần Uy, bảo cậu ta đưa Trương Nhất Đao ra ngoài ăn cơm. Vị trí vừa rồi của cậu ta bị Tiết Hiểu Hiểu ngồi lên, cô ta nói: "Sao anh không đi ăn với những bạn khác? Tôi nhớ nhân duyên của anh tốt nhất lớp cơ mà! "
Tiết Hiểu Hiểu làm ra vẻ đáng thương sắp khóc lên, nói: "Các cô ấy ai cũng có bạn trai mời đi ăn cơm mà bỏ quên mất tôi! Nếu anh bằng lòng, có thể cùng tôi đi ăn tối được không?"
Trương Húc Đông lập tức sảng khoái nói: "Đương nhiên đồng ý rồi, có người đẹp ở bên cạnh, ăn càng ngon hơn!"
"Không ngờ Trương Húc Đông anh lại có tài ăn nói tốt như vậy đấy!"
Trương Húc Đông nghĩ đến lần trước có lẽ anh đã giành quá nhiều giải thưởng nên lần này anh vẫn cùng Tiết Hiểu Hiểu đến căn tin. Trước đây lúc anh chưa đến, Tiết Hiểu Hiểu vẫn luôn giành hạng nhất, bây giờ anh chạy đến đây nên mới rơi xuống vị trí thứ hai.
Sau khi lấy cơm, nhìn Tiết Hiểu Hiểu hơi chần chừ. Cô ta như vừa ăn vừa đếm từng hạt cơm một. Tiết Hiểu Hiểu thấy Trương Húc Đông không ăn, còn nhìn chằm chằm cô ta, lập tức đỏ mặt cúi đầu hỏi: "Bạn học Trương Húc Đông à, anh không ăn cơm mà định ăn tôi đấy à?"
Trương Húc Đông ho khan một miếng đậu que, nói: "Đậu que này còn chưa lặt nữa, chao ôi, thảo nào căn tin này không có mấy người!"
Một lúc sau, Trương Húc Đông chợt phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, anh thấy thỉnh thoảng nhìn có vài thanh niên túm tóc người ăn cơm như đang muốn hỏi điều gì đó. Tên cầm đầu đeo một sợi dây xích quanh cổ, phong cách này tương tự như Dũng Tử vậy, nhưng chắc chắn không giàu bằng Dũng Tử.
"Là ông ta!" Trương Húc Đông nhíu mày, anh nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Lý Tiểu Bác cùng bạn gái ăn cơm cách đó không xa, lúc này nhìn lại chỗ đó, đĩa ăn đã bị dì của nhà ăn lấy đi rồi.
Người xưa thường nói ra ngoài lừa đảo sớm muộn gì phải trả giá, Trương Húc Đông cực kỳ tán thành câu nói này. Những người đó chính là người ở trước quán rượu Thanh Xuân, anh còn nhớ rõ tên cầm đầu kia được gọi là Khô Lâu. Không ít người đi ra ngoài chơi dùng tên thật của mình, Khô Lâu này có thù oán với Lý Tiểu Bác, nhất định ông ta tới tìm cậu ta. Nếu như bạn cùng phòng ký túc xá lại bị đánh, chuyện này truyền ra ngoài thì làm sao Trương Húc Đông còn có thể lăn lộn được, hơn nữa trong lòng anh cũng thấy áy náy!
"Trương Húc Đông, cơm còn chưa ăn xong, anh đi đâu đấy?"
Trương Húc Đông nói: "Có chút chuyện nhỏ cần xử lý!"
Anh gọi điện thoại cho Lý Tiểu Bác, tên này lại từ chối cuộc gọi, Trương Húc Đông tức đến nỗi không ngừng nghiến răng. May mà gặp được một nữ sinh khoa máy tính, cô ta chào hỏi Trương Húc Đông, anh liền hỏi thăm, không ngờ cô ta lại biết. Lý Tiểu Bác vừa mới đến Ngọn đồi tình yêu, cô ta cũng mới vừa cùng bạn trai trở về từ chỗ đó đây.
Trong lúc Trương Húc Đông nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng sau khi cô gái kia chỉ chỗ, anh mới biết đó là một gò đất nhỏ ở phía sau trường học. Đây là thời điểm nghỉ ngơi, nhưng nơi này lại cực kỳ náo nhiệt, từng cặp tình nhân đang không chút e dè mà hôn nhau trên đó, căn bản không hề quan tâm đến cảm xúc của người bên cạnh. Dõi mắt nhìn lên có thể thấy cả trăm cặp ấy chứ, quả đúng là Ngọn đồi tình yêu mà.
Trương Húc Đông không có tâm trạng đi xem những người này, mà đi tìm bóng dáng của Lý Tiểu Bác, nhưng anh lại nhìn thấy một đôi nam nữ đang vén quần áo trong bụi cỏ. Chẳng trách có rất nhiều người nói trên đây đầy rẫy bao cao su. Trong nháy mắt Trương Húc Đông hiểu ra ngay, hóa ra đây là đội quân dã chiến trong truyền thuyết!
Nhưng khi anh muốn đi vào bên trong thì lại bị vài học sinh cao lớn ngăn lại, nói: "Những người không có phận sự không được vào bên trong."
Một sinh viên trông cực kỳ giang hồ, giả vờ giống như một tay xã hội đen chính gốc vậy, nói: "Tình nhân 50 tệ, vào xem 100 tệ!"
Trương Húc Đông thật muốn đấm cho những tên này một quyền, trông còn ghê gớm hơn cả người bảo vệ chỗ này, đây là ngọn đồi nhà cậu trồng sao? Tuy nhiên cũng không cần thiết gây xích mích làm gì, anh nói: "Tôi không đến xem, tôi vào đây để tìm người, tìm xong tôi sẽ lập tức đi ngay!"
"Có tiền thì mời vào, còn không có tiền thì cút đi, quy tắc của anh Hổ không ai có thể phá vỡ được!" Những người này khá là mạnh miệng, Trương Húc Đông chửi thầm tại sao trong túi anh chỉ còn có 50 tệ thế này, vừa nghĩ đến đây chính là số tiền cuối cùng trong 1 triệu kia, gần đây chuyện cần tiêu tiền quá nhiều, xem ra cần phải xin thêm chi viện từ Thanh Long Hội thôi.
"Các cậu chờ một chút!" Trương Húc Đông lập tức nghĩ đến Tiết Hiểu Hiểu, những học sinh này thật sự không đáng để phải ra tay, dù đánh nặng hay nhẹ cũng làm trễ nãi thời gian. Lại nói nơi này nhiều người như vậy, nếu bị ai đó chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng thì xong rồi.
"Cái gì? Anh muốn tôi lên ngọn đồi tình yêu làm gì?"
"Cô đừng hỏi, đến đây rồi nói sau."
Bởi vì Trương Húc Đông đã nhìn thấy người của Khô Lâu đang tiến đến, một người trong đó còn dắt theo một cô gái trong lớp anh, kiêu căng phách lối đốt sạch cỏ dại cùng cây cối ở nơi đây.
Chưa tới ba phút, Tiết Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng chạy tới, nói với tên sinh viên đang cản đường mình: "Nào, làm thẻ thành viên cho tôi!"
Cằm của Trương Húc Đông thiếu chút nữa rơi xuống đất, nhìn 200 tệ đổi lấy một tấm thẻ giá trị năm lần được viết tay. Trương Húc Đông cũng không để ý nhiều, vòng tay qua eo Tiết Hiểu Hiểu đi vào, trong lòng anh chợt xuất hiện một cảm giác áy náy. Giờ phút này Tiết Hiểu đang cắn chặt môi dưới, như đang mong đợi điều gì đó.
"Tiết Hiểu Hiểu, thật ra chuyện không phải như cô..."
"Đàn ông các anh đều như vậy, tuy rằng đây là lần đầu tiên em đến đây, nhưng Tiết Hổ là anh của em, những chuyện ở đây em đã nghe anh ấy nói qua rồi!"
"Không phải như cô nghĩ đâu!"
"Em thích anh lâu như vậy, cuối cùng anh cũng chịu chủ động một lần rồi!"
"Được rồi, coi như tôi chưa nói gì vậy!"