Mục lục
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ - Trương Húc Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hửm?” Người thanh niên máu lai nhìn Trương Húc Đông, hỏi: “Mày có gì muốn nói?”

Trương Húc Đông rất tự nhiên đi về phía trước vài bước, Đường Phi cũng đi theo sau lưng anh. Sau khi dừng lại, anh nói: “Chúng tôi đến tìm đoàn cướp biển Soyali, nếu không thì ai lại đến chỗ này chịu trận!”

Người thanh niên máu lai sửng sốt, lại lần nữa nhìn đám người Trương Húc Đông, hàng lông mày khẽ nhíu lại, cảm thấy có hơi khó tin, hỏi: “Nhìn chiếc thuyền thì bọn mày là người Trung Quốc không sai, lần này thật sự đến tìm cướp biển Soyali à?”

“Thật, bằng không thì sao tôi lại dừng lại chỗ này chứ?” Trương Húc Đông hỏi ngược lại.

“Mẹ nó, ai thèm quan tâm bọn mày tìm ai. Các anh em trói bọn chúng lại cho tao!” Người thanh niên máu lai chửi lớn một tiếng, kêu gọi.

Trương Húc Đông và Đường Phi nhíu mày. Hai người đi tới trước mấy bước là có mục đích, lúc này vừa vặn ở trong phạm vi tấn công. Rõ ràng bọn chúng không phải là cướp biển Soyali. Hai người lập tức bắt đầu hành động, Trương Húc Đông đột nhiên rút đao Cát Đẩu ra, trực tiếp gác lên cổ người thanh niên máu lai đó. Đồng thời, vỏ đao trong tay Đường Phi cũng đập ngã một tên cướp biển, vừa vung đao thì lồng ngực của hai tên cướp biển lập tức nở hoa. Cậu ta thuận thế nhặt một khẩu súng, dùng một tay giơ lên.


Tốc độ của hai người quá nhanh, những tên cướp biển đó căn bản chưa kịp phản ứng, thì đã thấy đồng bọn của mình có người chết, có kẻ bị thương. Quan trọng hơn là thủ lĩnh của bọn chúng đã trở thành con tin của Trương Húc Đông, nhất thời súng đang giơ lại không dám bóp cò, cục diện vô cùng gượng gạo.

“Bảo bọn họ vứt súng xuống boong tàu. Còn những tên chưa xuống thì đều cút xuống hết cho ông đây, ngay lập tức, nghe hiểu không?” Trương Húc Đông lại kề đao Cát Đẩu gần hơn. Cổ của người thanh niên máu lai đã bị cắt ra một đường không cạn, máu tươi men theo lưỡi đao chạy xuống.

“Đừng ai manh động, nghe lời anh ta bỏ súng xuống, mau bỏ xuống!” Người thanh niên máu lai hét khàn cả giọng: “Còn những người vẫn chưa xuống thuyền, bảo bọn họ cũng đừng có ngây ra đó nữa, đều cút xuống thuyền hết cho ông đây.”

Những tên cướp biển đó đều đứng ngây ra tại chỗ. Nhưng rõ ràng là tên thủ lĩnh này cũng có chút quyền uy, những tên đó lập tức làm theo. Đường Phi thu hết súng của bọn chúng lại, đưa cho các thủy thủ và đại phó đang ngồi trên đất. Những người này đều đã từng luyện súng, vừa thấy tình hình thay đổi, ai nấy lập tức vui mừng như điên, xem ra không phải chết nữa rồi, cầm súng lên nhắm chuẩn mấy tên cướp biển đó.

“Người anh em, tôi đã làm theo lời anh nói rồi, anh hãy thả chúng tôi đi đi!” Người thanh niên máu lai đó cố nhịn sự sợ hãi, nói.

“Muốn đi?” Trương Húc Đông liếc cậu ta một cái, hỏi: “Các người là đoàn cướp biển nào?”

“Cái đó, tôi nói tôi nói!” Nhìn vẻ mặt chợt lạnh của Trương Húc Đông, người thanh niên máu lai lập tức nói: “Chúng tôi là đoàn cướp biển Hải Lang.”

“Các người có bao nhiêu người?” Trương Húc Đông hỏi tiếp.

“Tất cả mọi người đều ở đây, tổng cộng có khoảng một trăm người!” Người thanh niên máu lai đó nói xong, mấy tên cướp biển đi từ chỗ cầu treo tới đã quỳ hết xuống boong tàu, chi chít người, trông vô cùng hoành tráng.

Trương Húc Đông vốn không có thiện cảm với mấy tên cướp biển này, cộng thêm cách làm của cướp biển Soyali, anh lập tức liếc mắt ra hiệu cho Đường Phi, cậu ta lập tức hiểu được. Bây giờ bọn họ không thiếu thuyền viên, thoáng cái đã được tặng hai chiếc tàu chiến, cho dù có đem đi bán cũng có thể bán được giá tốt, hơn nữa đối với Trương Húc Đông thì vẫn có tác dụng khác.

Sau khi hiểu được, trong mắt Đường Phi xuất hiện một tia sát ý, dùng lồng ngực đỡ báng súng, một tay khác thì bóp cò. Dưới sự lãnh đạo của cậu ta, đại phó và các thủy thủ cũng dồn dập nổ súng về phía cướp biển. Dù sao thì hai bên cũng là đối thủ một mất một còn, bọn họ không làm như vậy, rất có khả năng người chết sẽ là bọn họ.

Trong nháy mắt, tiếng kêu rên vang khắp cả boong tàu rộng lớn, máu tươi chảy xuống biển từ những khe hở, nhuộm đỏ một tầng mặt biển. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người thanh niên máu lai vô cùng hối hận, đáng lẽ vừa lên thì nên lập tức giết chết đám người đó. Nhưng Trương Húc Đông không cho cậu ta quá nhiều thời gian, tay cầm đao Cát Đẩu vừa dùng sức, lập tức kết liễu tên thủ lĩnh cướp biển này.

Không quá hai mươi giây, khoảng một trăm tên cướp biển đều ngã xuống boong tàu. Xác chết quá nhiều khiến cho các thủy thủ cũng bắt đầu nôn mửa. Ngay lúc này, ở xa xa có ba chiếc tàu biển đi tới, bên trên có treo một lá cờ hình bộ xương khô. Trương Húc Đông và Đường Phi nhìn nhau, trong lòng nghĩ chắc hẳn đây mới là đoàn cướp biển Soyali!

Sau khi cướp biển Soyali lên tàu, cũng kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt. Ở đó có hơn một trăm xác chết nằm ngổn ngang trên boong tàu. Đoàn trưởng Steven của đoàn cướp biển Soyali nhìn Trương Húc Đông một cái, lộ ra vẻ mặt kính nể.

“Xin chào, tôi là đoàn trưởng Steven Smith của đoàn cướp biển Soyali, cậu có thể gọi tôi là Steven!” Steven chủ động đưa tay ra, nói.

“Trương Húc Đông, lính đánh thuê của nhóm lính đánh thuê Zo, biệt hiệu Satan!” Trương Húc Đông bắt tay với anh ta, cũng nói biệt hiệu của mình ra.

“Cậu là Satan của nhóm lính đánh thuê Zo?” Steven kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy. Nhưng bây giờ tôi cũng là lão đại của Bang Long, ông chủ của tập đoàn Đông Thăng. Người này là anh em của tôi, Đường Phi!” Trương Húc Đông nói.

Steven nhìn Đường Phi cụt một tay, khẽ gật đầu một cái, sau đó lại cười ha hả, nói: “Từ lâu đã ngưỡng mộ biệt hiệu Satan đẫm máu, cậu chính là nhân vật truyền kỳ trong giới lính đánh thuê, vua của những người lính trong truyền thuyết. Không ngờ chúng ta lại gặp mặt bằng phương thức này, thật sự là may mắn của tôi!”

“Anh Smith quá khen rồi. Tôi cũng đã sớm nghe nói đến biệt hiệu của đoàn cướp biển Soyali, có thể đứng đầu trên đại dương mêng mông này, các anh cũng vô cùng lợi hại. Tôi vẫn luôn muốn làm quen, nhưng lại không tìm ra tung tích của các anh, tôi cũng không ngờ lại gặp mặt như thế này, xem ra chúng ta có duyên!” Trương Húc Đông cũng cười nói.

“Thật là ngại quá, nếu như tôi biết số hàng này là của Satan cậu, tôi đã không lấy, đắc tội rồi!” Steven cười khổ, bày tỏ sự áy náy. Dù sao hai bên tranh giành nhau, thì hai bên chỉ sẽ cùng chịu thiệt, hơn nữa bọn họ cũng không có nhiều thù hận, ngược lại còn có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.

“Anh Smith đừng nói vậy, nếu như không phải lần này đánh bậy đánh bạ, sao chúng ta có thể gặp mặt được? Có lẽ đây là sự sắp xếp của chúa.” Trương Húc Đông cười ha hả. Anh không biết chúa là ai, anh thà rằng tin tưởng Satan. Chẳng qua chỉ là giao tiếp với đám người nước ngoài này mà thôi, bọn họ thích hiểu sao thì hiểu.

“Tôi cũng nghĩ đây là ý chỉ của chúa!” Steven cười nói: “Không hổ là Satan, người của các cậu không nhiều, mặc dù đoàn cướp biển Hải Lang này chỉ là một đoàn cướp biển hạng ba, nhưng cũng có khoảng một trăm người, không ngờ lại bị các cậu giải quyết mất rồi, không hổ là vua của những người lính trên đất liền. Nếu như sau này đến trên nước phát triển, cũng đừng quên anh em đấy!”

Trương Húc Đông thầm nhíu mày. Anh đoán ý của câu nói đó có thể là đang cảnh cáo mình, trên biển là địa bàn của bọn họ. Có điều là ánh mắt của anh ta vô cùng chân thành, dường như lời nói đó là thật lòng. Nhưng Trương Húc Đông cũng không để lộ ra điều gì, cười cười nói: “Anh Smith nói quá lời rồi, tôi không thể đến đây phiêu lưu được, tôi là một con vịt cạn, không quen với cuộc sống trên nước, cũng sẽ không đến trên nước phát triển. Có điều là chúng ta vẫn có thể làm bạn bè!”

Steven gật đầu. Nhưng Trương Húc Đông lại thầm chửi trong lòng, cái tên nước ngoài này lại thật sự thăm dò mình. Steven vỗ cánh tay Trương Húc Đông, nói: “Đã là bạn bè rồi. Nếu cậu Trương đã đến, vậy thì tới địa bàn của chúng tôi làm khách đi, tôi đã mong đợi từ lâu rồi, không biết cậu Trương có nể mặt tôi không?”

“Ha ha, đương nhiên phải nể, không có rượu ngon là không được đâu đấy!” Trương Húc Đông cũng cười.

“Không thành vấn đề, nào chúng ta đi về!” Steven nói xong, lập tức bảo đàn em quay thuyền đi về hướng hang ổ của bọn họ. Hai chiếc tàu chiến cũng đi theo.

Nơi ở của đoàn cướp biển Soyali là một đảo nhỏ bí ẩn trên Thái Bình Dương, dòng chảy của nước phức tạp, có đá ngầm và nước xoáy. Nếu như không có người của bọn họ dẫn dắt, cho dù Trương Húc Đông có tới rồi cũng không vào được. Đây là một nơi dễ thủ khó công, nếu không thì các quốc gia có mấy lần cử lực lượng đi tiêu diệt bọn họ đều sẽ không không thành công mà về, đương nhiên cũng không loại trừ việc bọn họ đã nhận được tin tình báo trước, giống như trước kia có người nói rằng có một quốc gia nào đó đang hỗ trợ cho bọn họ.

Trương Húc Đông và Đường Phi không đi chiếc tàu lúc tới đây, mà là đi về bằng chiếc tàu chiến của bọn người Steven. Đây là lần đầu tiên Trương Húc Đông bước lên tàu chiến, chiếc này vững chắc hơn chiếc tàu chở khách trước đó bọn họ ngồi. Anh nhịn không được bắt đầu ảo tưởng, lúc nào thì mình mới có thể có được một hạm đội như thế, cho dù có phạm phải chuyện gì, thì cứ chạy trốn trên biển, tuyệt đối có thể bình yên vô sự.

Trên đường đi, Trương Húc Đông và Steven đưa thuốc lá cho nhau, hai người giống như là bạn cũ lâu rồi mới gặp lại. Bọn họ đều là bá chủ một phương, có quyền lực vô cùng lớn, cho nên có rất nhiều quan điểm giống nhau.

Lúc đến được chỗ của đoàn cướp biển Soyali, thì đã là chiều ngày hôm sau. Trên đảo không có bao nhiêu người nội bộ, nơi này chỉ dùng để chất chứa tiền bạc châu báu và giam giữ con tin. Trên cơ bản là bọn họ đều sống trên tàu, như vậy có thể nâng cao năng lực thích ứng của bọn họ, đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ lên đảo ở vài ngày. Trương Húc Đông không có nhiều kinh nghiệm ngồi tàu lâu, vừa xuống tàu thế mà lại cảm thấy có hơi váng đầu. Xem ra vẫn là đất liền tốt hơn!

Cuộc sống của cướp biển và trong Bang Long cũng không khác nhau mấy, đều là mấy người đàn ông phóng khoáng, ăn thịt thì ăn miếng to, uống rượu thì uống bát lớn, cũng không có quá nhiều quy tắc. Ngay tối hôm đó, Steven đã tổ chức một bữa tiệc lớn, cái gì mà bào ngư, tôm hùm, các loại hải sản trong nước đều không ngừng mang lên chiêu đãi Trương Húc Đông và Đường Phi. Thuyền trưởng, đại phó và các thủy thủ cũng ăn ngon lành, bọn họ không ngờ mình lại có thể ở chung với đám cướp biển một cách hài hòa như vậy.

“Anh Smith, tôi đã mang tiền đến rồi, bảo các anh em của anh đến tàu vận chuyển vào đi, ở ngay trên chiếc tàu của chúng tôi, không thiếu một xu!” Trương Húc Đông nói một cách chân thành.

“Trương Húc Đông, cậu nói lời này khách sáo rồi. Tiền và hàng của cậu, và cả người của cậu, đều đem về hết đi, nếu không thì từ bạn bè đã nhắc trước đó không thể nào làm được rồi! Ha ha…” Steven cười một cách hào phóng, khua tay.

“Việc nào ra việc nấy, bạn là bạn, tiền là tiền, anh kiếm ăn dựa vào thứ này, tôi không thể làm như vậy!” Trương Húc Đông lập tức nói. Đối với Trương Húc Đông mà nói, anh cũng không phải có rất nhiều tiền, cũng không phải rất ít, nhưng anh làm vậy là vì lợi ích sau này, điều này mới là quan trọng. Số tiền này có thể mua chuộc được cướp biển Soyali, rất có ích với anh sau này.


“Cậu Trương, cậu xem thường tôi đấy à?” Steven cố ý làm ra vẻ rất tức giận, nói: “Nếu không thì thế này đi, cậu cũng không dùng hai chiếc tàu chiến đó, vậy thì bán rẻ cho tôi, cậu thấy được không?”


Giá chế tạo của hai chiếc tàu chiến này cao hơn giá mua lại nhiều, giá cả có thể cao hơn khoảng gấp mười lần. Trương Húc Đông không thể không cảm thán, một đoàn cướp biển còn giàu hơn nhóm lính đánh thuê trước kia của anh nhiều. Mặc dù là đổi từ một số quốc gia nào đó, nhưng thế lực bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ có thể có được mấy thứ đó, Trương Húc Đông cũng rất phục bọn họ.


Còn chuyện có phải có một quốc gia nào đó hỗ trợ đằng sau bọn họ, cung cấp cho bọn họ những thứ này hay không, Trương Húc Đông cũng không biết. Bất kể là loại nào, đều có thể nói rằng những tên cướp biển này không dễ trêu vào. Nhìn những chiếc tàu thuyền đang đậu ở cảng của đoàn cướp biển Soyali, số thiết bị đó cũng đủ để tấn công một quốc gia nhỏ rồi.


“Được, nếu anh Smith đã nói vậy, tôi lại từ chối nữa thì hình như có hơi khách sáo. Anh báo một cái giá, tôi tuyệt đối không trả giá!” Trương Húc Đông nói. Nhưng trong lòng anh cảm thấy người này cũng không tệ. Đáng lẽ Steven có thể giết chết mình và Đường Phi, cùng nhau chiếm hết toàn bộ, nhưng anh ta lại chọn cách làm như vậy, điều này khiến cho Trương Húc Đông cảm thấy vẫn có thể làm bạn với Steven.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK