"Bốp." Trực tiếp tát vào mặt của chàng trai tóc xanh, khiến cằm của Trương Húc Đông suýt chút nữa là bị trật khớp, không ngờ cái tát này lại đánh tên tóc xanh kia bay ra ngoài. Trương Húc Đông cảm thấy vô cùng khó hiểu, đây là loại năng lực gì vậy, bản thân anh có thể làm được nhưng chắc chắn không dễ dàng như Mễ Tuyết, xem ra cô gái này cũng là một cao thủ giấu mặt, chỉ riêng cái tát này thôi cũng đã đủ chứng tỏ kỹ năng phi thường của cô ấy rồi.
“Ầm, bịch...”
Chàng trai tóc xanh bay ra ngoài như diều gặp gió rồi lại như diều bị đứt dây ngã xuống bàn phía sau, đập vào chiếc bàn khiến nó gãy thành nhiều mảnh. Một nồi canh đậu hũ phía trên bàn vừa vặn đúng lúc tạt lên mặt của cậu ta, tiếng kêu thảm thiết vang lên như heo bị làm thịt.
Đồng bọn của chàng trai tóc xanh cũng sững sờ, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cậu tóc xanh đưa tay ra rồi Mễ Tuyết giơ tay tát một cái, nhưng đánh bay như thế thì không kịp hiểu được. Bọn họ đưa mắt nhìn sang Trương Húc Đông, lẽ nào tên này là cao thủ giả dạng, là do anh ngầm giở trò.
Người trẻ tuổi quan trọng nhất là nghĩa khí, không cần biết có thực lực hay không, bọn họ cũng không sợ hãi, lập tức nhấc ghế bay về phía Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông khéo léo né tránh, anh bực bội chửi rủa: “Con mẹ nó, không phải tôi đánh cậu ta, các cậu đánh tôi làm gì?”
Mấy tên lưu manh kia bị lời mắng của Trương Húc Đông làm cho sửng sốt, sau khi nghĩ lại, thật sự là Trương Húc Đông là người ngồi bên cạnh Mễ Tuyết lúc đi tới chào hỏi Mễ Tuyết, nếu là năm phút trước thì Trương Húc Đông nhất định sẽ đứng chắn trước mặt Mễ Tuyết, nhưng với cái tát vừa rồi đã khiến Trương Húc Đông không còn lo lắng gì cả, anh chỉ lo ăn đồ ăn trên bàn, đứng ở phía xa xa thưởng thức món ngon.
Mễ Tuyết trừng mắt nhìn Trương Húc Đông nói: “Anh nhẫn tâm đứng nhìn cô gái như tôi bị bắt nạt sao.” Vừa nói xong cô ấy giơ chân lên đá bay những đồ ăn kia đi, hai tay không ngừng vỗ vỗ, những thứ này không thể đổ vào người cô ấy, sau đó cô ấy lao về phía bọn lưu manh, đánh tất cả bọn họ nằm lăn xuống đất, trong chốc lát tất cả khách hàng trong quán thịt nướng đều la hét và bỏ chạy khỏi quán.
“Wow, mạnh vậy sao!” Trương Húc Đông bỏ vào miệng một con tôm tươi mới được bóc vỏ, vừa nhai vừa giễu cợt: “Không thể tin được cô Mễ tài năng đến mức không cần tôi giúp gì cả.”
Mễ Tuyết nhìn Trương Húc Đông với một gương mặt trắng bệch, cô ấy bất lực nói: “Còn không mau mang đồ ăn qua đây, tôi chưa ăn no.”
“Ok, tôi tới ngay đây.” Trương Húc Đông cười ha ha rồi đem đồ ăn để trên bàn không một chút hư hỏng nào, sau đó nhìn về phía đám lưu manh nói: “Đừng có đi, đập phá tiệm của người khác, hù dọa nhiều khách như vậy thì các cậu phải bồi thường.”
Đúng lúc này, chủ nhà hàng thịt nướng bước tới, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi trưởng thành, nhưng lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nhìn Trương Húc Đông nói: “Anh, anh cũng không được đi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Trương Húc Đông cười tít mắt nhìn chị ta nói: “Chị cũng thấy rồi, chuyện này không phải lỗi của bọn em, là do bọn họ gây ra, nhất định sẽ bồi thường, nhưng không phải bọn em mà là bọn họ.”
Trương Húc Đông vừa nói vừa lấy giấy ăn lau tay, sau đó đi tới chỗ đám lưu manh, móc ví của bọn họ ra, lấy tiền nhét vào tay chị chủ rồi nói: “Nhiêu đây chắc là đủ để bồi thường rồi. Ồ, có vẻ như bọn em không cần phải trả tiền cho bữa ăn của mình luôn.”
Chị chủ quán sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì, không biết lai lịch của Trương Húc Đông, đoán chừng anh không phải là một nhân vật tầm thường, một chủ cửa hàng bình thường như chị ta sợ loại người này sẽ gây ra rắc rối. Không thể đắc tội được.
Trương Húc Đông nhìn chị chủ đầy ẩn ý, sau đó anh nắm tay Mễ Tuyết và nói: “Chúng ta đi thôi. Nếu không lát nữa cảnh sát đến thì phải lấy lời khai gì đó.” Sau đó, anh nói với chị chủ: “Đừng lo, tôi chỉ là một người bình thường, chị cứ giữ lấy tiền, tôi sẽ không tới quấy rầy chị.”
“Nhưng tôi vẫn chưa no!” Vẻ mặt Mễ Tuyết đầy bất mãn nói.
“Chưa no thì về ăn mì gói. Ngày mai tôi lại đưa cô đi ăn.” Nói xong, Trương Húc Đông kéo Mễ Tuyết ra khỏi cửa hàng thịt nướng.
Hai người lại đi trên đường của thành phố Đài một lúc, mua mấy cây xúc xích nướng ở thành phố Đài, ăn khá no rồi trở về khách sạn.
Vừa bước vào, Trương Húc Đông đã cởi bỏ áo khoác ngoài, nói: “Tình nhân bé nhỏ ơi, tôi đi tắm trước, chờ tôi nha.”
Mễ Tuyết sửng sốt một chút rồi hừ lạnh một tiếng: “Đợi anh làm gì? Anh không sợ tôi đánh chết anh sao?”
“Chết thì chết, có biết bao nhiêu hoàng đế thời cổ đại bị mỹ nữ làm đánh mất cả giang sơn, tôi cũng không ngoại lệ.” Trương Húc Đông nói đùa xong thì bước vào phòng tắm, tiếng xả nước vang lên, tiếp theo là tiếng kêu thoải mái của Trương Húc Đông vang lên: “Ôi, tắm nước nóng thật là tuyệt, bên ngoài có người đẹp chờ đợi, mình là người may mắn được thượng đế chiếu cố đây mà, ôi, yamete.”
Mễ Tuyết nghe xong thì mặt đỏ bừng, nội tạng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lúc này đầu óc cô ấy rối bời, nghĩ thầm: ‘Nếu như lát nữa Trương Húc Đông thật sự đối xử với mình như vậy thì sao, mình nên phản kháng hay là thuận theo, trời ơi, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?’
Trong phòng tắm, khi nước đang chảy, tiếng hát tự hào của Trương Húc Đông vang lên, những tiếng hát này giống như một chiếc búa nhỏ, không ngừng đập vào trái tim của Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô ấy vẫn giữ điều khiển từ xa, nhưng trong phim xuất hiện một cảnh khiến hô hấp của Mễ Tuyết trở nên gấp gáp đến đỏ mặt.
Một lúc sau, Trương Húc Đông vô tư quấn chiếc khăn tắm màu trắng bước ra ngoài, thấy trên tivi đang chiếu đủ thứ hình ảnh kích thích, anh không khỏi sững sờ một lúc, cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Không ngờ cô cũng có sở thích như vậy đó, đây là học trước khi làm sao? Thực ra là không cần đâu, tôi sẽ dạy cô.”. ngôn tình ngược
Mễ Tuyết “A.” lên một tiếng rồi nhanh chóng tắt tivi, cô ấy cũng không biết tại sao đúng lúc Trương Húc Đông đi ra thì lại chiếu phải cảnh này, thật ra cô ấy không biết rằng đây là điểm đặc biệt của khách sạn này, hầu hết các khách đến đây đều mang theo người tình để tìm kiếm sự phấn khích, nên ngày càng có nhiều thể loại phim tình cảm dạy vận động như thế này trên tivi.
Trương Húc Đông mỉm cười đi đến bên cạnh Mễ Tuyết rồi ngồi xuống, sau đó anh hơi nhướng mày nói: “Không cần tắt, chúng ta cùng nhau xem đi.” Sau đó, anh lấy điều khiển từ tay Mễ Tuyết bật tivi lên, từng cảnh kích thích và giọng nói vang vọng trong phòng.
Đột nhiên Mễ Tuyết cảm thấy toàn thân tê dại, không biết phải đặt tay ở đâu, rất muốn rời đi nhưng thân thể lại không ngừng gào thét, nên cô ấy chỉ có thể cúi đầu không dám thở mạnh. Dù sao thì cô ấy cũng có một bông hoa mới chớm nở.
Trước giờ cô ấy không xem mấy hình ảnh không sạch sẽ như vậy nên Mễ Tuyết vội quay đầu đi, nhưng sự tò mò bên trong khiến cô ấy vô tình nhìn lén một cái, cô ấy bịt tai lại, nhưng âm thanh trên tivi dường như xuyên qua tay rồi vào tai cô ấy, kích hoạt mọi tế bào trong cơ thể cô ấy.
Bất ngờ, Mễ Tuyết nhìn thấy phía dưới khăn tắm của Trương Húc Đông hơi nhô lên, cô ấy không khỏi hét lên lần nữa, không biết sức mạnh từ đâu đến lập tức đẩy ngã Trương Húc Đông ra rồi chạy về phía phòng ngủ. Trương Húc Đông ngượng ngùng nhìn sự thay đổi của bản thân, anh vội vàng tự an ủi một chút, sau đó tắt tivi, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Mễ Tuyết, Trương Húc Đông cảm thấy rất buồn cười, cô gái này quá trong sáng, không giống như Trình Mộng Dao và những người khác, cho dù kỹ năng của cô ấy có tốt đến đâu, cho dù miệng lưỡi có cứng rắn đến đâu thì khi nhìn thấy sự to lớn của đàn ông, sợ hãi cũng là điều bình thường. Nếu đổi lại là một phụ nữ bình thường, Trương Húc Đông đã ra tay từ lâu rồi, đáng tiếc là cô ấy lại là cháu gái của Mễ Tông.
Vui vẻ ở thành phố Đài mấy ngày cũng coi như là quen với môi trường xung quanh, Trương Húc Đông mua một chiếc xe cho Mễ Tuyết, một chiếc Ferrari màu đỏ, coi như là quà cho cô ấy, cũng là tiền lương của cô ấy, đồng thời anh cũng có đi chung với Mễ Tuyết, việc này cũng thuận tiện.
Vào ngày khai trương phòng tập quyền anh của Đông Thăng, có rất nhiều bảo vệ của các cô gái trẻ tuổi, thậm chí các phương tiện truyền thông lớn ở thành phố Đài cùng tìm đến, Trương Húc Đông bị bao vây bởi các phóng viên và những người trẻ tuổi đặt câu hỏi, còn yêu cầu chụp hình với anh, điều này cho thấy rõ ràng bọn họ đã làm rất tốt công tác tuyên truyền trước khi khai trương.
Bạo Lực đưa thành viên của Thiên Sát đăng ký cho những thanh niên đó, chỉ mất một giờ, phòng tập quyền anh của Đông Thăng đã chật kín người, điều này khiến Trương Húc Đông không ngờ tới, hơn một trăm người cũng đồng nghĩa với việc sẽ có hơn ba mươi vạn tệ thu nhập hàng tháng.
Ngay khi phòng tập quyền anh của Đông Thăng đang bận rộn, một người thanh niên đi vào cùng một nhóm người. Người thanh niên dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ tập karate và thắt lưng đen quanh eo. Khi bước vào phòng tập quyền anh, người thanh niên đó hét lớn: “Ai là sư phụ ở đây?”
Không cần nhìn cũng biết là bọn họ đến đây để quậy phá, máy quay của giới truyền thông đều hướng về phía bên đấy, những tên nhà báo càng thêm phấn chấn, vốn dĩ cho rằng không có thông tin bùng nổ gì, xem ra tin tức ngày mai lại có trò hay rồi đây.
Trương Húc Đông đang trò chuyện với một nhóm các cô gái đến từ thành phố Đài, anh sững sờ một lúc rồi mỉm cười với những cô gái kia, sau đó bước tới và nói: “Tôi là sư phụ ở đây. Các anh cũng đến đây để học quyền anh sao? Thật ngại quá, học viên đã đầy rồi. Hãy chờ nhóm này tốt nghiệp hoặc khi nào mở chi nhánh mới rồi đến nha.”
Karate là thứ mà người Nhật đã học, thanh niên dẫn đầu rõ ràng là nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ với giọng Nhật, Trương Húc Đông chỉ là đang trêu chọc anh ta, trên thực tế, ngay cả khi những người này không đến tìm anh, anh cũng sẽ đến tìm bọn họ để đá những tên lộn xộn này ra khỏi tỉnh Đài và nói với thế giới rằng đất của Trung Quốc sẽ chỉ có những sư phụ Trung Quốc mới có thể mở võ quán.
Bây giờ, những người này tự động đến trước cửa, Trương Húc Đông cầu cũng không được, lúc này ở đây có biết bao nhiêu phóng viên cùng máy quay phim, không khác nào quảng bá võ thuật của Trung Quốc.
Thanh niên dẫn đầu có chút khinh thường nói: “Tôi là Yasujiro Yamato, là chủ của võ quán Karate ở đây, có đai đen cửu đẳng. Nghe nói phòng tập quyền anh Đông Thăng mở cửa, cho nên tôi đã đưa học viên của tôi đến để xin dạy bảo một số chiêu, để cho người dân thành phố Đài có thể thấy rằng Karate là môn võ thuật đứng đầu trên thế giới, những thứ khác chỉ là dành cho trẻ con.”
Trương Húc Đông chưa kịp nói gì thì ngoài cửa đã có một nhóm người khác bước vào, người đàn ông dẫn đầu khinh bỉ nói: “Sư phụ Yamaoka, anh đừng nâng cao Karate của mình lên mà hạ thấp các môn võ khác, Taekwondo của nước H chúng tôi là mạnh nhất thế giới. Karate của anh chỉ ở mức trung bình mà thôi.”
Trương Húc Đông mỉm cười bất lực, hai người rõ ràng đang đi không đúng đường, xem ra sắp xảy ra sự kiện cẩu huyết chó cắn nhau.
Yasujiro Yamato khịt mũi lạnh lùng nói: “Sư phụ Park, nếu như anh không phục thì chúng ta thử đấu với nhau xem sao, để cho các học viên được mở rộng tầm mắt.”
“Tôi sợ anh chắc? Park Ji Hyun tôi là đẳng chín Taekwondo. Trước kia chúng ta đánh nhau ở sân bay đều không thể phân thắng bại. Tôi đã nghiên cứu một thủ thuật mới, hôm nay tôi sẽ cho anh xem một số sức mạnh của Taekwondo.” Park Ji Hyun lạnh lùng nói.
“Tôi đã giữ mặt mũi cho anh vài lần, nhưng hôm nay tôi sẽ không khách sáo đâu.” Yasujiro Yamato thắt chặt đai đen như muốn khiêu chiến Park Ji Hyun.