Trương Húc Đông luôn tôn trọng các nhân viên bảo vệ, dù sao thì anh cũng đã từng làm công việc kinh doanh này, biết khó khăn nên không làm khó những nhân viên bảo vệ này. Nhân viên bảo vệ sửng sốt một hồi, Trương Húc Đông mới lấy ra được thẻ vàng, có nghĩa là nhất định có thể ở trong khách sạn của bọn họ, hiện tại không có lý do gì phải vội vàng đuổi người ra ngoài, nếu không chủ khách sạn lại trách phạt bọn họ.
Hồng Hoa Vũ sững sờ khi thấy Trương Húc Đông thực sự rút thẻ vàng ra, nhưng ông ta nghĩ Trương Húc Đông có giàu cỡ nào cũng không thể so sánh với một tỷ phú như mình, liền nói với hai vệ sĩ phía sau: " Hai người đá thằng nhóc này đi cho tôi."
Cho tới lúc này, Đổng Tâm Lăng đều không nói chuyện, vô cùng quan tâm nhìn Trương Húc Đông, cô ấy muốn biết Trương Húc Đông có sức hút gì, mà lại làm cho một người công chúa như Mễ Tuyết phải thí. Nhưng cô và Mễ Tuyết đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô rất tin tưởng vào tầm nhìn của Mễ Tuyết, ngay cả một số quý công tử ở thành phố Bắc Kinh cũng không lọt vào mắt được của Mễ Tuyết.
Vệ sĩ của Hồng Hoa Vũ không lịch sự với Trương Húc Đông như những bảo vệ kia, vì họ sẵn sàng trở thành côn đồ của Hồng Hoa Vũ vì tiền nên họ phải chấp nhận những rủi ro nhất định. Nhìn thấy hai người vệ sĩ bước tới, ánh mắt cao hơn cả đầu, Trương Húc Đông tức giận, chỉ là làm vệ sĩ cho Hồng Hoa Vũ, vì sao lại kiêu ngạo như vậy? Trương Húc Đông thậm chí đã từng là cận vệ của Nữ hoàng nước Y, cũng không có ai giống như họ, xem ra hai gã chó cậy gần nhà này hẳn đã làm rất nhiều điều xấu xa cho Hồng Hoa Vũ.
"Ha ha..." Một âm thanh phát ra từ miệng Trương Húc Đông, kế đó là một cú đấm, cú đấm rất nhanh và chính xác, nó đập vào mặt của tên vệ sĩ một cách dữ dội. Hắn ta đau đớn và bất tỉnh ngay lập tức.
Tên vệ sĩ còn lại kinh ngạc nuốt nước miếng, không ngờ Trương Húc Đông ăn mặc nhếch nhác mà kỹ năng tốt như vậy, chẳng lẽ thực sự là anh hùng giấu mặt của Cái bang, giống như của anh hùng xạ điêu trong Hồng Thất Công vậy?
Nhưng tiền vẫn quan trọng hơn, hắn cũng không lùi bước, tập trung khí lực, mở thế sẵn sàng, bất ngờ tung một cú đá vào người Trương Húc Đông. Trương Húc Đông không nhúc nhích thân thể, khi chân còn chưa tới mười phân là chạm vào người, liền vươn tay nắm lấy mắt cá chân người đàn ông, sau đó vặn vẹo một cái, chỉ thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Nhẹ nhàng thả lỏng bàn chân lắc lư, Trương Húc Đông vươn tay đẩy ra, thân thủ liền ngã xuống đất. Nhìn thấy tình huống như vậy, sắc mặt của Hồng Hoa Vũ tái nhợt, bởi vì Trương Húc Đông đi về phía ông trong giây tiếp theo. Hồng Hoa Vũ ngập ngừng nói: "Ôi, tên nhóc kia, cậu muốn làm gì? Tôi, tôi cảnh cáo cậu, chớ nên làm loạn!”
Trương Húc Đông cười khinh khỉnh nói: “Đừng lo, tôi sẽ không đụng vào ông, nhưng chuyện này là tạm thời, nếu không ông sẽ không thể nhìn ra được thế nào là người có tiền.” Sau đó, anh liếc nhìn những nhân viên bảo vệ đang sững sờ và nói: "Muốn gọi cảnh sát thì cứ tùy tiện trình báo, tôi không quan tâm."
Mấy anh bảo vệ đó thất thần nhìn nhau, thầm nghĩ may mà vừa rồi anh em không làm gì anh ta, nếu không chắc là mình bị gãy tay, gãy chân rồi! Tuy rằng Trương Húc Đông nói rằng có thể gọi cảnh sát, nhưng ai dám báo, không dám dễ dàng động vào anh ta.
Lát sau.
Sau đó, Bạo Lực đi đến, dẫn theo hai chiếc rương, ngay cả một người to con như anh ta cũng thấy đồ bên trong rất nặng, may mà các thành viên của Sát Thiên Mạch đã kịp thời ngăn cản, nếu không thì những người hâm mộ đó nhất định không cho anh ta vào trong.
Đi tới trước mặt Trương Húc Đông, anh ta hơi nhíu mày, hiển nhiên rất ngạc nhiên trước trang phục của Trương Húc Đông, vì vậy anh ta hỏi: "Anh Đông, anh Đông, anh không sao chứ?"
“Không sao đâu!” Trương Húc Đông bĩu môi, trên người anh không phải bị thương, mà là do mấy người hâm mộ của anh làm ra, nhìn hai cái rương, anh hỏi: “Đồ ở bên trong?”
"Đúng vậy, đều ở bên trong. Chỉ có số này trong ngân hàng." Bạo Lực vỗ một cái rương, lập tức hỏi: “Đông Ca, anh cần nhiều vàng như vậy làm gì?"
“Dùng nó làm cục gạch.” Trương Húc Đông cười xấu xa.
Bạo Lực không nói nên lời. Không phải mình chưa thấy người ta dùng gạch đập người ta mà dùng vàng làm gạch thì là lần đầu tiên. Thật khác người quá! Anh ta vừa mới kinh ngạc thì Trương Húc Đông đã mở ra một chiếc rương đựng đầy khối vàng, nhặt một cái ngẫu nhiên, tiến về phía Hồng Hoa Vũ, nói: "Lão già, đeo xích chó thật tuyệt. Phải không? Hôm nay ông đây sẽ dùng vàng đập chết ông."
Hồng Hoa Vũ hoàn toàn choáng váng, dù giàu có nhưng ông ta cũng không điên như Trương Húc Đông vậy, thực sự chỉ trong một cuộc điện thoại đã gọi đến hai rương gạch vàng, ngay cả Đổng Tâm Lăng ở bên cạnh cũng choáng váng trước hành động của Trương Húc Đông.
“Bốp!” Trương Húc Đông đột nhiên dùng viên gạch vàng đập lên đầu Hồng Hoa Vũ và chửi: “Tao đập chết mày, để xem người nào dám đụng.” Chửi một câu lại đập một viên gạch vàng, và chỉ trong chốc lát, đầu của Hồng Hoa Vũ đã bị đập đến nở hoa, mặt hướng về phía trước, vốn đã béo, bỗng chốc sưng tấy, cả bảy lỗ trên đầu đều chảy máu, máu loang lổ đỏ cả áo.
Sau khi làm cho Hồng Hoa Vũ choáng váng, Trương Húc Đông ném cục gạch vàng trong tay đi, cười lớn nói: “Ông đây xem về sau ông còn dám phách lối không.” Nói xong anh không coi ai ra gì mà rời đi.
Vẻ mặt Bạo Lực chán nản, anh ta chạy đến mấy cái ngân hàng chỉ để tìm khối vàng, thì ra là để đập người. Đoán chừng chỉ có Đông Ca mới nghĩ ra điều đó. Anh ta thở dài bất lực và nhặt những viên gạch vàng lên sắp xếp lại rồi dẫn theo hai cái rương kia rời đi.
Trương Húc Đông cúi đầu chen ra khỏi đám đông, nếu ngày mai được mấy phóng viên tìm đến và xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, anh thực sự không biết mình sẽ làm gì. Sau khi lên xe, Mễ Tuyết đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy Trương Húc Đông mới đi chưa đầy hai tiếng đã quay lại với dáng vẻ đầy bụi đất, cô hỏi: “Anh, anh làm sao thế này? Bị đánh cướp sao?”
Trương Húc Đông hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Tuyết, nói: “Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi sao, nếu không phải do cô thì tôi sẽ không như thế này!” Sau đó anh khởi động xe, lái về phía khách sạn.
Mễ Tuyết lại nhìn Trương Húc Đông: “Ha ha." và mỉm cười: "Công phu của anh tốt như vậy, sao lại mắng tôi.”
"Tôi không trách cô. Nếu không phải cô nhờ tôi xin chữ ký và chụp ảnh, tôi sẽ không biết rằng mình đã bị biến thành như thế này." Trương Húc Đông ném cuốn album trong tay ra, cũng như bức ảnh của anh ta và Đổng Tâm Lăng, bức ảnh trông giống như một mỹ nhân và một người ăn xin.
“Mặc dù có rất nhiều người, nhưng tôi không nghĩ đến nỗi làm áo của anh thành giẻ lau đấy!” Mễ Tuyết nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Tôi cũng là một người có tiếng ở Tỉnh Đài, danh tiếng của tôi không kém gì các minh tinh. Cô không thấy đâu, ngay khi tôi vừa bước vào đám đông, một cô gái đã nhận ra tôi và hét lên. Mấy người xúm lại, cuối cùng không biết bọn họ ăn cái gì ngon, lại để lại trên áo tôi toàn vết dầu, hương vị này đối với tôi là quá đủ rồi! "Trương Húc Đông cau mày và mở tất cả các cửa sổ của xe.
"Hì hì..." Mễ Tuyết lại không nhịn được cười, tuy rằng không phải tận mắt nhìn thấy nhưng trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó, thật đáng tiếc khi cô ấy không có ở đó, nếu không chắc chắn cô sẽ cười gập cả người rồi.
"Cô vẫn còn cười..." Mặc dù Mễ Tuyết đã trở lại khách sạn với một nụ cười, Trương Húc Đông vẫn đảo mắt nhìn cô và nói: “Tôi chưa yêu cầu cô thanh toán hóa đơn. Cô và Đổng Tâm Lăng ban đầu là bạn thân, vậy tại sao lại bắt tôi đích thân đi một chuyến? Chỉ cần cô gọi điện và hẹn đi ăn là mọi chuyện đã ổn thỏa. Nói xem, có phải cô cố ý trêu đùa tôi đúng không?"
"Tôi chân thành mà, tôi chỉ không nghĩ là anh nổi tiếng như vậy. Tôi chỉ muốn để Tâm Lăng gặp anh. Cô ấy gọi điện suốt ngày và muốn gặp anh trực tiếp. Mà tôi và anh cũng không có gì, để bạn thân của tôi gặp một chút cũng không sao đúng không.” Mễ Tuyết ngây thơ nói.
Trương Húc Đông hơi nheo mắt lại, cười nói: "Ồ, tôi hiểu rồi, cô nói với Đổng Tâm Lăng rằng tôi là bạn trai của cô, nên cô ấy muốn gặp tôi, đúng không?"
Mễ Tuyết sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Đừng nói nhảm, ai lại thích anh chứ, anh đã có bạn gái rồi..” Cô nói rất không thuyết phục, trong lòng có chút áy náy, cho nên Trương Húc Đông không hỏi thêm câu nào., Nếu người kia đã không biết phải làm gì thì với mối quan hệ tế nhị này cũng thực sự khá tốt, cũng sẽ đỡ xấu hổ khi gặp nhau.
Hơn nữa nhiệm vụ này không phải nói mấy ngày nữa có thể hoàn thành, càng không thể nói thêm.
Trương Húc Đông nói rằng anh định mua một khu biệt thự, không định lựa chọn ở khách sạn lâu dài, cũng không tiện thảo luận một số chuyện với Bạo Lực và Huyết Linh Lung, không thể để người khác chú ý. Còn muốn gặp Đường Phi và Thiên Sứ, danh tính của hai vợ chồng đều không thể bị thế lực nơi này vạch trần, nếu không mọi người sẽ phát hiện ra điều gì đó không ổn. truyện tiên hiệp hay
Sự việc đã làm như đã nói, nhanh chóng giao cho Bạo Lực, người yêu cầu Bạo Lực tìm một khu biệt thự xa hơn, thuận tiện hơn nhiều để làm mọi việc theo cách này.
Sau khi tắm xong, Trương Húc Đông ngồi trong phòng hút thuốc, trên bàn có một tờ giấy và một cây bút, bắt đầu phác thảo một kế hoạch phát triển chi tiết cho tương lai của Tỉnh Đài. Vận chuyển qua cảng là ưu tiên hàng đầu, thuộc huyết mạch kinh tế của Tỉnh Đài, tiếp theo là sàn đấu quyền anh Đông Thăng, nhằm điều động các võ sư của Long Bang vì lý do khác, mà không bị các thế lực khác nghi ngờ.
Còn nữa là phát triển ngành du lịch ở Tỉnh Đài, đừng nhìn ngành này vô vị mà đối với tập đoàn Đông Thăng, đây là một ngành làm ăn thua lỗ, nhưng để huy động một số lượng lớn các thành viên băng đảng tràn vào thì đó là tốt hơn nên cải trang thành đoàn du lịch. Ngành du lịch có thể quảng cáo cho tập đoàn Đông Thăng, tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng cáo, Trương Húc Đông cũng sẽ bắt đầu hoạt động trong cả công lẫn tư, dù sao đây cũng là một mặt trận phát triển lâu dài.
Mọi việc phải được thực hiện từng việc một, không ai có thể ăn một cái mà béo ngay được. Trúc Liên Xã và Hoàng Cân Bang là ba thế lực lớn nhất mà Trương Húc Đông muốn tấn công, ba thế lực này không chỉ khống chế hơn một nửa thế lực ngầm ở Tỉnh Đài mà còn có rất nhiều người thâm nhập vào giới chính trị. Nếu họ muốn loại bỏ hoặc khuất phục ba thế lực này, thì có thể đóng một vai trò rất lớn trong nhiệm vụ của chính mình.
Trong vô thức, Trương Húc Đông đã vẽ sẵn những đường nét và ký tự nhỏ trên giấy, mặc dù rất buồn ngủ nhưng anh đã có một ý tưởng chung, Trương Húc Đông khẽ gật đầu, trên khóe miệng nở một nụ cười tự tin. Lúc này mới ngả đầu ngủ lấy lại sức.