Mục lục
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ - Trương Húc Đông (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời này, Trương Húc Đông lập tức hiểu được người phụ trong miệng Thẩm Giai Tài và trong tấm ảnh chính là Vương Phụng Tiên trước mắt mình đây, hơn nữa cái tên cũng phù hợp với cách gọi của thế hệ đó, Thẩm Giai Tài chết vì bệnh đã không còn tính là bí mật gì ở thành phố Nam Kinh, Tạ Hồng Bằng chưởng môn của Hồng Môn còn đích thân đi tiễn bạn tốt, lại là tình tiết quan trọng trong mọi chuyện, Vương Phụng Tiên là người thành phố Nam Kinh biết chuyện cũng hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, theo như sự suy đoán to gan lớn mật của Trương Húc Đông thì Vương Phụng Tiên luôn quan sát Thẩm Giai Tài, cho nên chưa mất sức đến ba ngày bà ấy đã tới rồi, cái này càng nói rõ tất cả, nhưng mà cùng ở một thành phố, thế lực của Thẩm Giai Tài lại lớn mạnh đến vậy, tại sao lại không tìm được người phụ nữ này, ngược lại phải phó thác cho mình tìm?

“Rất thanh thản, thi thể của ông ấy đã được đưa về quê cũ, nhưng mà cháu còn cho người người lập bia mộ cho ông ấy ở núi Kim Long nơi đẹp nhất Nam Kinh!” Trương Húc Đông nói rất rõ ràng.

“Con người ông ấy ấy à, liều mạng cả đời, tính cách lại quá thành thật, cơ mà lá rụng về cội cũng rất tốt, đến từ nơi nào về lại nơi ấy, tôi cũng mừng thay ông ấy!” Lúc này trong giọng điệu của Vương Phụng Tiên có phần bi thương, đôi mắt bà ấy lấp lánh những giọt nước mắt.

“Ông chủ Thẩm lúc ra đi có dặn dò cháu đi dì, tìm được rồi thì bày tỏ sự hối lỗi giùm ông ấy, ông ấy sống cả đời người tự hỏi lòng không thẹn chỉ có lỗi với mình dì, xin lỗi!” Trương Húc Đông đầy thành ý nói, chuyện nhận lời ủy thác của người, anh làm được rồi, tin là Thẩm Giai Tài dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt.


“Haha, chung đụng ngần ấy năm, tôi có trách ông ấy bao giờ đâu!” Vương Phụng Tiên quay đầu lau nước mắt, nói “Cậu muốn nghe chút chuyện xưa của chúng tôi không?”

“Tất nhiên!” Trương Húc Đông gật đầu, anh cũng rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa hai người khiến đôi trai tài gái sắc này cùng thành phố mà lại không bên nhau?

“Nếu nói ra thì thực sự phải nói từ bốn mươi năm trước, lúc đó chúng tôi đều là sinh viên đại học, lúc đó ông ấy là một con người cứng nhắc, thuộc thành phần sinh viên im lặng là vàng, nhưng tôi biết rõ vẻ bề ngoài cứng nhắc đó cũng chỉ là để bảo vệ trái tim mềm yếu bên trong, hoặc là bởi vì ông ấy từ nông thôn ra đây nên phải phấn đấu hơn bất kỳ ai trong bọn tôi rất nhiều, ông ấy chằng phải là vì muốn đại được cái gì, hơn nữa cũng không muốn để mơ ước rời khỏi ông ấy!”

Trương Húc Đông đã nghe Thẩm Giai Tài nói qua, xem ra đã đúng người không sai.

Vương Phụng Tiên nói tiếp: “Tôi là người thành phố Nam Kinh, điều kiện sống cũng tốt, lúc đó không ít cậu ấm có tiền có quyền theo đuổi tôi, nhưng tôi lại thưởng thức ông ấy, bởi vì trên người ông ấy có một loại cố chấp khiến tôi phải tán thưởng. Con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp vải, chẳng mấy mà chúng tôi đã ở bên nhau, ông ấy hỏi tôi tại sao lại chỉ thích mình ông ấy, tôi nói bởi ông ấy là một con người có tính cách lương thiện, chịu khó vươn lên, ở cùng ông ấy tôi nhất định sẽ được hạnh phúc, ông ấy chỉ cười mà không nói gì nữa.”

“Tôi biết lúc trước ông ấy thi lên đại học phải vất vả đến cỡ nào, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tất nhiên là chọn sống cùng ông ấy, lúc đó tiền thuê nhà chúng tôi ở một tháng mất năm trăm, dù lương của ông ấy không nhiều nhặn gì nhưng chúng tôi đều sống những ngày tháng bình yên hạnh phúc. Hơn nữa tôi tin sẽ có một ngày ông ấy thành người hơn kẻ khác, sẽ có một ngày như vậy. Nhưng, hiện thực lại quá tàn khốc, khi ấy bố mẹ tôi là một thương nhân có chút thành tựu, bọn họ tôi ở bên một người như vậy sẽ làm chậm trễ chuyện hạnh phúc cả đời, cho nên bọn họ làm đủ mọi cách ngăn chúng tôi bên nhau, lúc đó tôi rất hung hăng với bọn họ, nhưng giờ bản thân làm mẹ rồi, cũng hiểu được sự lo lắng của bọn họ lúc đó, ai mà không mong con gái mình có thể lấy được một người xứng vai xứng vế cơ chứ.”

“Vì vậy tôi lén đưa ra một quyết định mà ngay đến ông ấy tôi cũng không nói, đó là có con, tôi nghĩ có đứa bé rồi thì bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản tôi nữa, tôi có thai rồi lại nói với bố mẹ mình, nhưng bọn họ vẫn không chịu chấp nhận, kêu tôi bỏ đưa bé đi, tôi không đồng ý nên đã cắt đứt quan hệ với bố mẹ, khi đó ông ấy vốn chẳng biết tôi đã có thai nhưng vẫn luôn đối tốt với tôi như cũ!”

“Tôi bắt đầu buồn nôn, ông ấy kêu tôi đến bệnh viện, tôi biết bản thân mình sao lại mắc ói nên nói là bị bệnh dạ dày, ông ấy càng chăm sóc tôi chu đáo hơn nữa. Có một hôm tan làm về ông ấy đột nhiên nói với tôi không làm nữa, lúc ấy bỏ một cái bát vàng như vậy với cuộc sống chúng tôi là đả kích vô cùng lớn nên tôi đã cãi nhau với ông ấy. Kỳ thực tôi cãi nhau rồi thì chẳng để ý đến ai cả, ông ấy ngồi xuống hút thuốc suốt, cả đêm không ngủ được!”

“Kỳ thực thì sao tôi không biết ông ấy bị đối xử thế nào trong đơn vị cơ chứ, nếu đổi lại thành người khác có lẽ còn sớm hơn cả ông ấy rồi! Ông ấy muốn đổi một công việc ở thành phố khác, thật ra không phải tôi không thể lang bạt cùng ông ấy, chỉ là chúng tôi sắp có đứa con của mình rồi, tôi muốn ông ấy tìm một công việc nữa, sau đó đợi ổn định rồi mới nói cho ông ấy tin tức tốt rồi, dù thế nào thì thành phố này cũng là nhà tôi, tôi không muốn rời xa nó.”

“Sau đó thì sao?” Trương Húc Đông châm điếu thuốc, giờ thì anh hiểu tại sao Vương Phụng Tiên lại cho cô con gái duy nhất của mình chạy đến thành phố Ngọc kiếm công việc rồi.

“Ông ấy là người không nghĩ quá nhiều, nói đi là đi, sau khi ông ấy thu dọn xong, tôi hỏi ông ấy đi bao lâu, tôi đều có thể đợi ông ấy quay lại, ông ấy nói đợi đến khi ông ấy môn đăng môn hộ đối thì sẽ quay lại, lần đầu tiên tôi ra tay đánh ông ấy, lẽ nào tôi lại là người để ý đến xứng đôi vừa vế, vậy tôi cần gì phải cắt đứt với gia đình, rồi ở bên một tên nghèo như ông ấy. Ông ấy không hề phản bác, thậm chí ngay đến tức giận cũng không có, còn dứt khoát quả quyết rời đi…”

“Thật ra tôi biết, ông ấy muốn chia tay với tôi là vì ông ấy không muốn tôi phải chịu khổ cùng ông ấy, con người của ông ấy là như vậy, cái gì cũng để trong bụng, để tôi đoán, tôi cũng lựa chọn về nhà, nói cho bố mẹ biết tôi đã chia tay với ông ấy mong bọn họ đưa tôi ra nước ngoài, thực ra tôi ra nước ngoài là để sinh đứa trẻ! Chúng tôi đều là vì muốn tốt cho nhau, kết quả là lại bỏ lỡ lẫn nhau, không phải là mấy năm mà là mấy mươi năm, thậm chí không phải là cả đời người, mà là đời đời kiếp kiếp.”

“Sau khi tôi về nước, ông ấy đã về lại thành phố Nam Kinh, lúc đó ông ấy đã vô cùng thành công rồi, trong lòng tôi mừng cho ông ấy, nhưng tôi không tìm ông ấy nữa, tôi quá hiểu ông ấy, ông ấy chắc chắn đang tìm tôi, sau đó tôi lại đưa con gái mình rời thành phố ba năm, tiếp đó thời gian ông ấy tìm tòi làm ăn ở nơi khác tôi lại trở về, cho nên ông ấy không thể ngờ đến tôi vẫn đang ở thành phố này, cứ vậy tới giờ luôn!”

“Tôi biết cậu muốn hỏi tại sao, là do tính cách của tôi, tôi không mong có người nói, lúc ông ấy khó khăn thì rời bỏ ông ấy, mà giờ ông ấy giàu có rồi lại về bên ông ấy, cậu có thể hiểu được loại cảm giác này không?”

Trương Húc Đông gật đầu lại lắc đầu, có những chuyện chính là chấp niệm, để hai người yêu thương lẫn nhau cứ vậy trôi qua, có lẽ kiểu kết thúc này là tốt nhất cho họ, có một câu nói “Cả đời không qua lại, trong lòng chưa từng quên nhau”, chính là nói kiểu như hai người họ!

Trương Húc Đông cảm thấy Vương Phụng Tiên không phải là người vô tình, mà là một người phụ nữ tốt có tình nghĩa, một người lúc bạn khốn khó mà ở bên bạn, lúc bạn giàu có rồi mà không quay lại, loại người này thực sự rất ít, đa số mọi người đều cho rằng bà ấy hơi đạo đức giả, nhưng trên thực tế, người phụ nữ này đáng được một người đàn ông như vậy, cả đời bà ấy vì người đó mà sinh không gả, không cần biết người khác nghĩ như thế nào, Trương Mặc Đông lại nghĩ như vậy.

“Trình Mộng Dao là?” Trương Húc Đông hỏi.

“Là con gái của tôi và Thẩm Giai Tài, tôi sinh nó ở nước ngoài, lại lười bố mẹ là đi học, thật ra cậu có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ vừa sinh một đứa bé, đó là cảm giác không chỗ nương tựa cỡ nào!” Dừng một chút, Vương Phụng Tiên nói tiếp: “Lúc đó Trịnh Gia Huy tiến vào cuộc sống của mẹ con tôi, trên người ông ấy có phẩm chất đặc biệt giống với Thẩm Giai Tài, là loại cố chấp và không nhận thua, ban đầu tôi cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa, căn bản là không thể một cảm giác mới, nhưng ông ấy trừ làm ăn ra thì là bầu bạn bên mẹ con tôi, đó là cảm giác gì đó, tôi cảm thấy một người phụ nữ không cách nào cự tuyệt được, có lẽ có vài phần bài xích, vài phần thích ứng sau đó là tiếp nhận… Thật ra Trình Gia Huy ngốc lắm, ông ấy thích tôi, trước giờ chưa từng hỏi Dao Dao là của ai, chỉ cẩn thận chăm sóc chúng tôi cho đến hiện tại!”

“Kỳ thực cậu không cách nào tưởng tượng được, đó là tồn tại trên tinh thần bầu bạn, tuy rằng chúng tôi ngủ chung một giường nhưng lại chưa từng xảy ra bất cứ chuyện nào mà vợ chồng lên làm, chúng tôi giống bạn bè hơn, đến giờ ông ấy cũng chưa đăng ký kết hôn với tôi, bởi vì ông ấy nói một tờ giấy căn bản là chẳng chứng minh được bất cứ điều gì, cứ vậy đến giờ. Thật ra, tôi rất hối hận, hối hận vì đã làm trễ nải hai người đàn ông, là lỗi của tôi!” Vương Phụng Tiên nói, nước mắt lại trào ra, tình cảm đè nén nhiều năm như vậy vào lúc này đây lại bộc phát trước mặt một người xa lạ.

Trương Húc Đông thật sự không cách nào tưởng tượng, hai người sinh sống với nhau ngay đến thực sự là vợ chồng trên giấy tờ cũng không phải, anh ho khan: “Dì Vương, thật ra cũng không trách dì được, có trách thì là trách thời đại của mấy người, bọn họ đều là những người đàn ông tốt!” Anh cũng không biết phải khuyên một người phụ nữ trung niên như vậy thế nào.

“Dì Vương, nếu hai người đã về rồi vậy thì cháu cũng nên rời khỏi đây, đây là sản nghiệp của ông chủ Thẩm, ông ấy hy vọng tôi có thể trả lại những thứ này cho mẹ con hai người!” Trương Húc Đông thành khẩn nói.

Nhưng Vương Phụng Tiên lại lắc đầu, đáp: “Lão Thẩm đã giao sản nghiệp cho cậu, nói rõ cậu có năng lực trên phương diện này, cậu đừng phụ kỳ vọng của ông ấy là được, giúp ông ấy giữ lấy phần cơ nghiệp này, đây chính là ông ấy tiếp tục, nó ở trong tay tôi chỉ có bại lụi mà thôi!”

Lời bà ấy nói là thật, nhưng Trương Húc Đông vẫn sửng sốt một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm gật đầu nhẹ, thấy vẻ mặt của Vương Phụng Tiên thật sự nghĩ như vậy, hơn nữatừ cuộc nói chuyện vừa rồi cũng hiểu được tính cách của người phụ nữ này, nếu như bà ấy muốn những thứ này, chỉ cần lúc Thẩm Giai Tài lầm bệnh nặng xuất hiện thì tự nhiên hết thảy đều là của bà ấy.

Hồi lâu sau, Vương Phụng Tiên lau nước mắt, nói: “Mộ chôn quần áo và di vật lão Thẩm ở chỗ nào? Tôi muốn đến bái tế một chút!”

“Mai cháu có thể đưa dì qua!” Trương Húc Đông chần chờ bỗng nhiên hỏi: “Có cần dẫn Trình Mộng Dao theo cùng không?”

“Mộng Dao, Mộng Dao, một giấc mơ xa vời, ông ấy thực hiện được rồi. Dẫn Mộng Dao theo cùng đi, dù thế nào đi nữa lão Thẩm cũng là cha ruột của nó!” Vương Phụng Tiên thở dài hỏi: "Trương Húc Đông, cậu có thể hứa với tôi là đừng nói với Dao Dao không?”

Trương Húc Đông gật đầu, anh không hỏi tại sao, nghĩ đến Vương Phụng Tiên có lý do của riêng mình, hơn nữa dù sao người chết cũng không thể sống lại, để Trình Mộng Dao biết chỉ thêm phiền não, hết thảy đều không nên chuyện gì hết.

“Mẹ, hai người vừa nói đều là thật sao?” Lúc này, Trình Mộng Dao đột nhiên mở cửa phòng ngủ, nước mắt đầm đìa trên mặt, Tưởng Khả Hân lè lưỡi tỏ ý xin lỗi, vì tò mò nên hai người cố tình nghe trộm, vậy mà lại biết được một bí mật không nên biết.


Vương Phụng Tiên nhìn con gái, không ngờ rằng cô ấy sẽ phát hiện ra, xem như đã nói ra hết thở dài, nói: “Con nghe được đều là sự thật, thật ra Thẩm Giai Tài mới là cha ruột của con, tên con nên là Thẩm Mộng Dao, cái tên này cũng là ông ấy đặt cho con!”


“Tại sao, tất cả là tại sao hả? Vì sao mẹ lại giấu con lâu đến vậy, còn muốn giấu con đến lúc nào nữa? Con ghét mẹ, ghét mẹ!” Trình Mộng Dao hoàn toàn đánh mất lý trí, hét lên với mẹ mình, hoàn toàn không còn dáng vẻ nào của giảng viên đại học, có mặc cho ai biết chuyện như vậy, cũng sẽ chẳng vui vẻ được.


“Chát!” Trương Húc Đông hạ xuống một bạt tai làm tất cả mọi người đều thoáng sững sờ, anh nhìn Trình Mộng Dao nói: “Cô ra cái dạng gì rồi? Sách thánh hiền cô học đi đâu hết rồi? Cô có biết bây giờ mẹ cô đang đau lòng đến cỡ nào không?”


“Dao Dao, con không sao chứ?” Vương Phụng Tiên liếc nhìn Trương Húc Đông, cuống cuồng đi qua, sờ má con gái mình, Trình Mộng Dao lại đẩy bà ấy ra, liều mạng chạy ra khỏi cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK