Thế nhưng, Trương Húc Đông nhất định không tin Tưởng Khả Hân có quan hệ gì với Vương Bình này, sợ là trong đó còn có chuyện anh không biết, lúc này anh cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy được, dù sao anh nhìn thấy Tưởng Khả Hân đang ở bên cạnh, vội vàng bước qua, anh đã hứa với Tưởng Khả Hân sẽ chăm sóc cô ta, không thể làm vợ chồng cũng có thể làm anh em, sao có thể nhẫn tâm nhìn em gái của mình bị người ta bắt nạt chứ.
Cho dù là về khí thế hay số người, Vương Bình vẫn kém xa với vợ của ông ta, hơn nữa cộng thêm mấy người đàn ông không biết là côn đồ được thuê hay là vệ sĩ, Vương Bình chỉ có thể nhếch miệng cười gượng nói: "Vợ à, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, bà đừng có hiểu lầm!"
"Hiểu lầm? Tôi còn hiểu lầm sao? Tôi đã xem điện thoại của ông từ lâu rồi, có một bức ảnh của con quỷ cái này, nếu hai người không có quan hệ gì, tại sao ông lại có ảnh của cô ta, ông mở mắt chó ra mà xem đi!" Người phụ nữ trung niên gần như đang vứt điện thoại vào mặt Vương Bình, điện thoại không kịp chụp lấy lại rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người phụ nữ trung niên không chịu bỏ qua làm ầm lên nói: "Vương Bình, ông là cái đồ lương tâm bị chó ăn, ông ngồi lên vị trí ngày hôm nay như thế nào đó? Ông có tin không? Bà đây sẽ lôi ông xuống?"
Màn hình điện thoại vỡ nát vẫn đang nhấp nháy, trên đó có một bức ảnh Tưởng Khả Hân đang mỉm cười ngọt ngào, bên cạnh còn có một cô gái, hiển nhiên là bị người ta chụp lén, bà ta đang muốn chất vấn Vương Bình, nhưng vừa nhìn thấy Trương Húc Đông bước về phía ông ta, bà ta chợt sửng sốt sau đó bật cười, dáng vẻ còn ngọt ngào ngây thơ hơn trong ảnh nhiều.
"Vợ à, bà phải tin tôi, không biết đồng nghiệp nào đã gửi ảnh này cho tôi, tôi còn tưởng là ảnh nghệ thuật của ngôi sao nào nữa đó. Chắc chắn không phải tôi chụp đâu!" Vương Bình cuống cuồng lên giải thích: "Vợ ơi, xin bà hãy tin tôi, tình cảm tôi dành cho bà mãi mãi sẽ không thay đổi!"
"Sẽ không thay đổi? Ông đã vứt bỏ bao nhiêu người rồi? Ông nói xem, đã bao lâu ông không làm chuyện đó với bà đây rồi? Ông đã có người phụ nữ bên ngoài, về nhà mới không có hứng thú với tôi!" Người phụ nữ trung niên nói chuyện nước bọt văng tứ tung, không còn lại chút ấn tượng tốt nào.
Những sinh viên trên hành lang tập trung lại ngày càng đông, nghe thấy những lời không đứng đắn của người phụ nữ trung niên, đa số đều cười thầm, có người còn kích động đến đỏ mặt, sinh viên ngày càng thích hóng chuyện hơn, ngay cả những người trông giống như vệ sĩ đó cũng bối rối lo lắng, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Sắc mặt Vương Bình cực kỳ khó coi, dù sao ông ta cũng là phó khoa, nhưng vợ mình lại bêu rếu ông ta trước mặt nhiều sinh viên như vậy, hơn nữa còn là những lời này, làm một người đàn ông ông ta không chịu được. Nhưng ông ta có thể làm thế nào? Ai bảo cậu bà ta là giám đốc sở Vương chứ? Bản thân sau này còn phải dựa vào bà ta để bò lên!
"Vợ à, chuyện đó chúng ta có gì về nhà nói được không? Về nhà rồi nói!" Vương Bình vội đến ôm vai người phụ nữ trung niên, khuyên ngăn nói.
"Làm gì? Làm gì đây? Ông làm gì vậy? Có phải có tật giật mình không?" Người phụ nữ trung niên đẩy Vương Bình ra, chỉ vào mặt ông ta nói: "Ông chỉ là một con chó trước mặt bà đây thôi, dám không nghe lời bà sao?"
"Mẹ kiếp, bà có thôi đi không?" Vương Bình cuối cùng cũng gào lên, đù sao những lời của người phụ nữ trung niên đã tước đi sự tự tôn cuối cùng của ông ta, cho dù nói thế nào ông ta cũng là đàn ông, hét lên như vậy, lập tức có người giơ ngón tay cái lên với ông ta. Suy cho cùng cũng có nhiều sinh viên đều đã từng nhìn thấy phó viện trưởng Vương này bị chửi mắng như chó, đây vẫn là lần đầu họ nhìn thấy Vương Bình như thế.
Trương Húc Đông bước đến bên cạnh Tưởng Khả Hân, rất vô tư vuốt ve mái tóc cô ta, vẻ mặt vô cùng cưng chiều, hai người mỉm cười nhìn nhau nhưng ai nấy đều có suy nghĩ riêng, chỉ là bây giờ hóng chuyện quan trọng hơn.
Từ khi theo đuổi cho đến khi kết hôn với người phụ nữ trung niên, đã lúc nào Vương Bình dám quát bà ta như thế, ông ta chưa từng nói nặng lời câu nào, bây giờ làm vậy khiến người phụ nữ trung niên sửng sốt, giống như bị điên hét lên: "Tên họ Vương kia, đồ khốn kiếp, ông còn dám nói không ở cùng con quỷ cái này sao? Ông đã bao giờ dám quát tôi như vậy đâu? Vương Bình, hôm nay ông không giải thích cho bà, chúng ta sẽ chấm dứt tại đây!"
Trương Húc Đông cau mày, anh không quan tâm chuyện nhà người khác, nhưng người phụ nữ này mở miệng ra là con quỷ cái, điều này đã làm anh thấy hơi bực rồi, nhưng Tưởng Khả Hân nắm lấy cánh tay anh, lắc đầu tỏ ý đừng làm vậy, Trương Húc Đông đành bất lực thở dài một hơi, cũng chỉ có thể nhịn cục tức này xuống, anh không muốn Tưởng Khả Hân mang tiếng xấu trong trường đại học.
"Bà muốn tôi giải thích thế nào cho bà? Lẽ nào giải thích chúng tôi có quan hệ với nhau bà mới thôi đi sao? Tôi thật sự không có!" Vương Bình lại xuống nước, ông ta trái lại rất muốn theo đuổi Tưởng Khả Hân, nhưng Tưởng Khả Hân là người thế nào, đoán chừng giá trị bản thân còn cao hơn cậu của bà ta, sao cô ta có thể để ý tới người đàn ông già đã kết hôn này? Nếu thật sự có gì đó thì ông ta cũng đã nhận lỗi rồi, nhưng lần này mọi chuyện còn chưa bắt đầu nữa.
"Vậy ông nói xem, tại sao chúng ta không còn sinh hoạt vợ chồng như trước nữa?" Người phụ nữ trung niên khoanh hai tay trước ngực tức giận nói.
Những người xung quanh đã không nhịn nổi nữa, cho dù người phụ nữ này có thế lực lớn hơn chăng nữa, nhưng sinh viên vẫn là sinh viên, đã có người cười ngặt nghẽo, chỉ có Trương Húc Đông kiềm chế không thể hiện ra, bởi vì anh vẫn còn hơi giận, chuyện dở khóc dở cười này chẳng qua chỉ có thể chứng tỏ người phụ nữ này quá mạnh bạo thôi.
"Bà đang nói bừa gì đó!" Vương Bình nổi nóng nhưng không dám lên cơn, liên tục liếc mắt ra hiệu cho vợ mình, bảo bà ta đừng để mất mặt ở nơi đông người.
"Tôi đâu có nói bừa, đoán chừng đã hơn hai tháng ông không làm chuyện đó với tôi rồi!" Người phụ nữ trung niên quát to.
Vương Bình suýt chút đã bị tiếng quát này làm ngất đi, chỉ cảm thấy bàn chân mềm nhũn, hai mắt nổ đom đóm, người phụ nữ này đúng là đồ ngu ngốc, vậy mà lại hết lần này đến lần khác nói chuyện này trước mặt mọi người, đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Trương Húc Đông cũng nghe quát mà thấy vui vẻ, thấy Vương Bình bị xấu mặt, Trương Húc Đông cảm thấy rất sảng khoái, kẻ ác tự có kẻ ác trị, có người xử lý Vương Bình cũng tốt, nếu không trường đại học lại đồn tai tiếng tình dục về giáo sư họ Vương nào đó là đồ cầm thú các kiểu…
"Nói đi, ông lại nói đi chứ? Lén lút ở bên ngoài, nếu không phải tại đồ quỷ cái này, sao mỗi ngày ông lại giống như con tôm nhũn, không thể nào ***** *** được!" Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tưởng Khả Hân, tiếp tục chất vấn Vương Bình.
Vương Bình vô cùng buồn bực, trong lòng thầm mắng: Nếu như có một cô gái đẹp như vậy cho dù chết ông đây cũng thấy đáng, còn đối mặt với người đàn bà chanh chua như bà, ông đây muốn cương cũng cương không nổi, mẹ kiếp đồ buồn nôn.
Nhưng ông ta chỉ nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng không dám nói như vậy, nếu không thì những ngày tháng tốt đẹp của ông ta sẽ thật sự chấm dứt tại đây, ông ta chỉ có thể cúi gằm mặt, mong con giông bão này sẽ qua mau.
Đối với việc chỉ thẳng mặt mắng Tưởng Khả Hân như vậy, Trương Húc Đông nhất định không thể nhịn được, bởi vì anh ghét nhất người khác làm như vậy, anh lập tức quát lại: "Đồ đàn bà ngu ngốc, mẹ kiếp bà có giỏi thì nói lại những lời vừa nãy một lần nữa xem?"
Nghe thấy lời của Trương Húc Đông, người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn về phía anh, lạnh lùng hừ nói: "Nhãi ranh ở đâu ra vậy, chuyện này không liên quan đến mày. Ồ? Tao biết rồi, chắc chắn nhãi ranh mày là người yêu của con quỷ cái này đúng không? Trông cũng đẹp trai lắm, đáng tiếc người phụ nữ của mày dang díu với người đã có gia đình, mày không lo giữ cô ta, còn mặt mũi nào ở đây mắng bà!"
"Mẹ kiếp!" Trương Húc Đông mắng, lập tức giáng một bạt tai đến, một tiếng "bốp" vang lên giòn tan, trên mặt của người phụ nữ trung niên đó lập tức hằn lên dấu bàn tay đỏ ửng, khóe miệng chảy máu, hơn nữa còn đang sưng lên với tốc độ nhanh chóng.
"Chỉ với gương mặt này của bà, ra ngoài thôi cũng khiến người ta thấy buồn nôn, bà không xem lại bà thế nào, người đàn ông của bà thế nào, em gái tôi thế nào, bà có não hay không vậy, trong đầu bà chứa phân sao? Mẹ kiếp sao không đi chết đi!" Trương Húc Đông mắng.
Vài vệ sĩ sau lưng người phụ nữ trung niên thấy Trương Húc Đông ra tay, nhưng không ngờ lại đánh nhanh như vậy, bọn họ đều không kịp ngăn cản, sững sờ một lát bèn đứng chắn trước mặt người phụ nữ trung niên, giống hệt như mấy con chó dữ, hung hăng nhìn Trương Húc Đông chằm chằm.
"Mày, mày lại dám đánh tao?" Người phụ nữ trung niên ôm mặt gào lên.
"Đánh bà thì sao? Bà tưởng bà là cái thá gì? Không biết do ai đẻ ra nữa, lại không được mẹ dạy dỗ như vậy? Với tính cách của bà, chẳng trách chồng bà làm chuyện bậy bạ ở ngoài, nếu mỗi ngày đều đối mặt với bà, có lẽ ông ta đã bị gương mặt này của bà dọa sợ muốn tè ra quần rồi!"
Vương Bình nhìn Trương Húc Đông một cái, ánh mắt ông ta không hề tức giận, trái lại còn có vẻ đang mừng thầm, quả thật trông vóc dáng vợ ông ta rất buồn nôn, không chỉ da dẻ thô ráp mà lại còn tanh hôi, không biết ông ta đã bao nhiêu lần cắn răng làm chuyện đó, hơn nữa chưa có lần nào thấy sung sướng cả.
Nhưng ông ta vẫn biết bà ta quan trọng hơn, hơn nữa đây là một cơ hội làm lành tốt, ông ta vội vàng xoa mặt giúp vợ mình, vẻ mặt đau lòng nói: "Vợ à, không sao chứ?" Sau đó Vương Bình hung hăng trừng mắt nhìn Trương Húc Đông, tức giận nói: "Nhãi ranh, sao cậu lại tùy tiện đánh người vậy? Có phải cậu muốn bồi thường đến tan cửa nát nhà luôn không?"
"Mặt bà ta cũng không đáng mấy đồng bạc, hơn nữa cái miệng này trêu chọc ông đây, ông đây sẽ xé rách miệng bà ta ra!"
"Mấy người các cậu đang làm gì vậy? Còn không dạy dỗ thằng nhãi ranh này cho tôi, tôi muốn nhổ hết răng nanh của cậu ta!" Người phụ nữ trung niên quát to.
Tổng cộng có năm vệ sĩ, nhưng bọn họ đều cảm thấy khí thế trên người Trương Húc Đông không giống với mọi người, rõ ràng không phải người dễ đối phó, chỉ là cái bạt tai vừa rồi, tuy không nhanh lắm nhưng bọn họ lại không cản được.
Trương Húc Đông cười nói với Tưởng Khả Hân: "Khả Hân, em đứng xa ra một chút, xem anh xử lý bọn họ thế nào!" Nói xong anh nhìn về phía năm người vệ sĩ nói: "Chuyện này không liên quan đến các anh, đừng quan tâm chuyện về sau!"
"Thật ngại quá, đây chính là chén cơm của bọn tôi!" Một người trong đó nói.
Trương Húc Đông bật cười, năm người này vẫn rất thực tế, nhưng như thế cũng không có nghĩa là họ sẽ ra tay thật, anh sẽ nương tay với bọn họ, dù sao anh cũng có thân phận của anh.
"Đừng lải nhải với cậu ta, còn không mau ra tay, cẩn thận bà đây sa thải các cậu, mau lên!" Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh quát mắng.
Năm người rất không vui, nhưng chỉ nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt ngại ngùng, Trương Húc Đông mỉm cười tỏ ý đã hiểu, ngay sau đó năm người xông thẳng lên, bắt đầu tấn công Trương Húc Đông, cách đánh của năm người không hề giống với những tên ở chợ, bắt đầu tấn công rất ăn ý.