Nhưng Chu Uyển Mộng vẫn không chịu từ bỏ: "Bật mí cho cậu một chút, là một người đàn ông gần đây rất nổi tiếng ở thành phố Ngọc này."
Trần Thư Ngọc lắc đầu: "Làm sao tớ biết được, cậu còn nói thế nữa, đúng là làm cho người khác tò mò mà!"
"Người ta chỉ là muốn làm ra vẻ bí ẩn một chút mà!"
"Rốt cuộc là ai, cậu mau nói đi!"
Chu Uyển Mộng bật cười, nói: "Ha ha, là Trương Húc Đông đấy, nghe có quen tai không?" Cô ta hết sức đắc ý, kỳ thật cô ta đã đoán rằng Trần Thư Ngọc sẽ không bao giờ nghĩ tới Trương Húc Đông.
"Trương Húc Đông, Trương Húc Đông..." Trần Thư Ngọc chợt 'a' một tiếng, nói: "Lão đại của Long Bang sao? Người đàn ông đã đánh bại Điêu Vương kia à? Sao cậu lại biết anh ta, ước mơ thời trung học của cậu không phải là trở thành một cảnh sát bắt tội phạm trừng trị tội ác sao, bây giờ sao lại..."
"À, tớ biết rồi, cậu không phải là bị anh ta bao nuôi đấy chứ?"
"Bao nuôi em gái nhà cậu ấy!" Chu Uyển Mộng khởi động xe, bắt đầu nói cho cô bạn biết chuyện gần đây Trương Húc Đông nhập viện. Nhắc đến những người thường xuyên ra vào, cũng nhắc tới tên nhóc thô bỉ Trần Uy kia, chọc cho Trần Thư Ngọc cười khúc khích. Cô ta ngược lại có chút tò mò về anh chàng Trần Béo này. Chu Uyển Mộng còn hỏi có phải hai người bọn họ là anh em không, rồi hai cô gái cùng cười mắng mấy câu.
"Này, cậu nói xem cũng thật kỳ lạ, lão đại Trương Húc Đông này, sao lại không giống những người ngông cuồng độc đoán kia nhỉ. Lại còn cho cậu mượn xe nữa, cậu nói xem có phải anh ta thèm muốn sắc đẹp của cậu không?"
Chu Uyển Mộng chợt tức giận khi nghe thấy Trần Thư Ngọc nói như vậy, không khỏi liếc cô ta một cái, nói: "Anh ấy thèm thuồng vẻ đẹp của tớ làm gì? Cậu còn chưa thấy bạn gái của anh ấy đâu, còn đẹp hơn tớ nhiều!"
"Nếu không phải là sắc đẹp của cậu, vậy thì là anh ta có quan hệ với cha của cậu!"
"Cậu có thể đừng đoán bậy bạ nữa được không. Sao mới vừa rồi lại không thấy cậu có bản lĩnh này. Anh ấy cũng không có đi tìm cha tớ. Tớ đây là hoàn toàn dựa vào năng lực y học cao siêu để chinh phục anh ấy đấy nhé. Đương nhiên sắc đẹp của tớ cũng không phải là không có chỗ để dùng!"
"Cậu nói như cha cậu không có chỗ nào để dựa vào vậy, cậu có thể khách khí với ông già nhà cậu một chút không vậy, dù sao ông ấy cũng là người làm trong chính phủ..."
"Thôi, thôi, thôi, cậu đừng nhắc đến ông ấy ở trước mặt tớ nữa. Cậu còn không biết tính khí của tớ sao!" Chu Uyển Mộng cắt ngang lời cô.
"Vậy cậu ngược lại nên cho tớ một lý do đáng tin cậy hơn chứ!" Trần Thư Ngọc cười nói: "Chẳng lẽ là anh ta biết thân phận của cậu, nên mới mượn cơ hội lần này để đến gần cậu?"
Chu Uyển Mộng cười khổ: "Tớ thì có thân phận gì chứ, chỉ là một bác sĩ bình thường thôi, chỉ như vậy mà thôi."
Trần Thư Ngọc vội vàng nói: "Cậu đừng hiểu lầm ý của tớ, thật ra tớ cũng chỉ có ý tốt!"
"Được rồi, chúng ta đã làm bạn nhiều năm như vậy, tớ biết ý cậu là gì mà!" Chu Uyển Mộng bỉm môi nói: "Chỉ là tớ khám bệnh cho anh ấy, sau đó mượn xe chỉ đơn giản là mượn xe của anh ấy thôi. Con nhóc nhà cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, khó trách tới bây giờ còn chưa có bạn trai!"
"Cậu còn nói tớ nữa, không phải cậu cũng không có sao? Đều là người độc thân cả, cậu còn cười nhạo tớ nữa chứ, hừ!"
"Thôi được rồi, chúng ta đừng nói chuyện về anh ấy nữa!" Chu Uyển Mộng từ trong túi lấy ra một tấm ngân phiếu, đặt lên đùi Trần Thư Ngọc, nói: "Cha tớ đã ra mặt thay rồi, nhưng chú của người ta là trưởng bối của cha tớ. 500.000 tệ này xem như là bồi thường cho anh ta, coi như lời xin lỗi vậy!"
"Chao ôi, rõ ràng là anh ta say rượu chạy tới trước mặt xe của tớ, tớ lại còn phải bồi thường cho anh ta à. Đây là đạo lý gì chứ?" Mặt Trần Thư Ngọc đầy vẻ bất lực, nói tới đây cô ta lập tức cảm thấy khó chịu. Ngày đó cô ta vừa mới nổ máy, xe còn chưa lái, bên kia đã đâm vào xe của cô. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng lại muốn bồi thường nhiều tiền như vậy. Sau đó đành phải nhờ cha của Chu Uyển Mộng giải quyết mới xong chuyện, khó trách người ta hay nói, thà giàu còn hơn không giàu.
Hai người cùng ăn một bữa cơm, nhưng Trần Thư Ngọc giống như đang nhai sáp vậy. 500.000 tệ dựa vào tiền lương hiện tại của cô ta bây giờ thì nếu năm năm không ăn không uống mới miễn cưỡng có thể trả lại. Cô ta thật sự cũng không có tâm trạng nào để ăn cả, trong đầu đều nghĩ về tiền, còn sợ bị đối phương trả thù nữa. Cháu trai của phó thị trưởng cũng không phải là người tốt lành gì. Cô ta thật sự cảm thấy lo lắng.
Sau bữa cơm, Chu Uyển Mộng định đưa Trần Thư Ngọc về nhà trước rồi mình về nhà sau. Hai người vừa mới tới bên cạnh chiếc Lamborghini thì một chiếc xe van màu xám tro đột nhiên mở cửa, trong chớp mắt có vài người đàn ông nhảy xuống bịt miệng Chu Uyển Mộng và Trần Thư Ngọc.
Trên thực tế, những người đàn ông này chính là do cháu ngoại của phó thống đốc kia thuê tới, đã theo đuôi bọn họ từ ngân hàng đến chỗ này. Sau khi nhìn thấy hai người đi vào nhà hàng thì lập tức đậu xe gần chiếc Lamborghini, yên lặng chờ đợi.
Hai người phụ nữ bị kéo lên xe, trói sau lưng, nhét vải rách vào miệng, dán băng keo rồi ném vào trong xe. Xe van rời khỏi khu vực bên cạnh nhà hàng, một loạt các động tác diễn ra vô cùng chuyên nghiệp, không có người nào phát hiện ra cả. Xe đi dọc hết thành phố rồi chạy ra đường cao tốc.
Trong nhà ăn bệnh viện, Trương Húc Đông và Trần Uy đang cùng nhau ăn cơm. Người này cũng không vì chiếc Lamborghini bị mượn đi mà mặt như đưa đám nữa. Lấy thực lực của Long Bang hiện tại, tìm một chiếc xe xịn cũng không phải khó khăn gì. Hơn nữa phụ nữ bây giờ chỉ nhìn vào tiền, chỉ cần có tiền thì một gã béo như Trần Uy cũng trông vô cùng đẹp trai như ánh nắng mặt trời.
Trần Uy đang xới cơm trong miệng thì chuông điện thoại vang lên, cậu ta cầm lên gật đầu rồi "ừ ừ" vài tiếng, cuối cùng nuốt cơm xuống nói đã biết. Cúp máy xong bèn ném cho Trương Húc Đông nói, nói: "Anh Đông, có một tình huống nhỏ! "
"Gần đây mọi chuyện yên ắng vậy mà còn có tình huống gì nữa?"
Trần Uy cười nói: "Có chuyện này vừa rồi em không dám nói, thật ra thì em có lắp một máy camera lỗ kim trên xe của anh... Đương nhiên chuyện này không quan trọng lắm, mà chuyện chính ở đây là bây giờ xe của anh đang ở một nhà hàng khu Đông Thành, hai cô gái đó đã hai tiếng đồng hồ rồi chưa đi ra ngoài nữa!"
"Con bà nó, tên nhóc nhà cậu có phải chơi xe chấn trong xe của tôi không đấy?"
"Ôi cha, em đã nói chuyện này không quan trọng rồi mà, chuyện quan trọng ở đây là hai cô gái kia vẫn chưa ra đấy!"
Trương Húc Đông cũng lười nghe cậu ta nói những chuyện này, nhưng sau này xe nhất định không thể cho tên béo chết bầm này mượn nữa. Anh híp mắt nói: "Để cho các anh em đi qua nhìn thử, đừng để chuyện gì xảy ra đấy. Chúng ta những ngày này cần hòa bình, ai dám gây phiền phức, trực tiếp giết chết cho ông!"
"Nhưng lỡ như hai cô gái đó đang tìm một chỗ nào đó để làm chuyện tốt, vậy thì chúng ta cũng không nên quấy rầy đâu!"
"Tên nhãi nhà cậu càng lúc càng trở nên xấu xa đấy, tôi thấy bác sĩ Chu không phải người như vậy đâu!"
"Ha ha, con gái bây giờ nói không chừng có thể đấy anh. Tối hôm qua em tìm được một đôi kia, anh không biết đâu, hai người phụ nữ ở ngay trước mặt em... Được rồi, được rồi, em không nói nữa. Anh Đông, anh có muốn nghe không, nghe thử xem các cô ấy có bị mất tích không?"
"Cậu có cách gì à?"
"Hắc hắc, em đã cài chức năng nhận diện giọng nói trên chìa khóa ô tô, công nghệ cao đấy!"
"Con mẹ nó, vậy còn chờ gì nữa, nói mới nhớ gần đây ông đây ăn chay, lắng nghe một chút cũng không tệ đâu!"
"Mẹ kiếp, vậy mà còn nói em thô tục, đàn ông đều như nhau cả mà!"
Lúc này hai người đang tìm đường tắt, căn bản không nghĩ tới Chu Uyển Mộng và cô gái kia đã xảy ra chuyện gì. Trần Béo xoa xoa tay mở điện thoại lên, nói: "Chỉ có thể nghe chứ không nhìn thấy gì cả, cảm giác này giống như xem tiểu thuyết vậy, con mẹ nó toàn dựa vào tưởng tượng thôi. Ông đây vẫn là lần đầu tiên đấy!"
Hai người đàn ông vây quanh điện thoại di động của Trần Uy, nghe thấy có tiếng thở dốc bên trong, ngoài ra không còn âm thanh nào khác cả. Vừa nghe thật sự có chút cảm giác, chỉ là thật kỳ lạ, làm chuyện kia mà không kêu la sao. Chẳng lẽ các cô ấy bịt miệng nhau lại?
"Mẹ kiếp, đây là cái gì?"
"Tên nhóc nhà cậu còn muốn nghe âm thanh ân ái nữa à?" Trương Húc Đông cười lạnh nói.
Giờ phút này, Chu Uyển Mộng và Trần Thư Ngọc đã bị ôm xuống xe, hai người bị nhốt trong phòng tối, không nhìn thấy được gì cả ngoại trừ ánh sáng lọt qua cái lỗ to bằng lòng bàn tay để ánh sáng chiếu vào kia. Nơi này trông có vẻ là một địa điểm đặc thù, có chút đáng sợ bất thường.
Chìa khóa xe đương nhiên sẽ không bị người ta nghi ngờ, chúng nằm ở trong túi quần của Chu Uyển Mộng sáng lên mà không ai để ý đến.
Ba phút trôi qua, hai cô gái không phát ra âm thanh gì cả, bởi vì bọn họ còn bị trói chặt, miệng cũng bị bịt lại. Lúc này chỉ có thể dựa vào nhau, âm thầm cho nhau một chút động viên ấm áp.
Trần Uy đang định cất điện thoại vào thì đột nhiên có âm thanh truyền đến.
Căn phòng đóng chặt kia đột nhiên sáng lên, hai cô gái theo quán tính nhắm mắt, co rụt người lại. Vài người đàn ông mở cửa đi vào, trong đó có một người còn mặc quần áo cao bồi nói: "Ngô thiếu, chính là người phụ nữ này đúng chứ?"
Người được gọi là Ngô thiếu kia nhìn Trần Thư Ngọc một chút, sau đó gật đầu, lại quay sang nhìn Chu Uyển Mộng, nói: "Sao lại đưa cả cô ấy đến đây vậy?"
Trương Húc Đông và Trần Uy trố mắt nhìn nhau, đây là tình huống gì vậy, thật đúng là gặp phải bọn bắt cóc sao?
Người đàn ông kia nói: "Hai người phụ nữ này ở chung một chỗ, vì để tránh sự chú ý nên bọn em đã bắt cả hai!"
"Ồ, hai người thì hai người thôi, vừa vặn đều là người đẹp cả. Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi thì nếm thử chút xem sao, trông dáng vẻ có lẽ còn là trinh nữ, mùi vị khẳng định rất ngon đây!"
Những người này nhìn Chu Uyển Mộng và Trần Thư Ngọc, sau đó thèm thuồng liếm môi, sau đó là âm thanh đóng cửa vang lên, trong phòng tối sầm lại.
Trương Húc Đông không biết làm sao lắc đầu nói: "Đây là ai vậy, dám làm ra chuyện này sao, còn bắt cóc cả bác sĩ Chu nữa!"
Trần Uy đứng bật dậy: "Anh Đông, em phải đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đây!"
"Bình tĩnh nào, đã nói rồi, gần đây chúng ta đừng gây rắc rối, chuyện này cứ giao cho cảnh sát đi!" Trương Húc Đông sờ điếu thuốc nói: "Nếu như tôi đoán không sai, máy nghe lén này của cậu có chức năng định vị đúng không?"
"Anh cũng biết mà!"
"Đừng quên, trước đây tôi từng là lính đánh thuê, làm gì có thiết bị nào chưa tiếp xúc qua, cậu gọi điện thoại đi!"
Trần Uy dùng điện thoại kiểm tra vị trí của máy nghe lén, sau đó hắng giọng gọi điện nói: "Tôi muốn báo án, ở trong nhà máy bột mì bỏ hoang trên đường Đồng Hưng ở ngoại ô phía bắc thành phố Ngọc có hai người phụ nữ bị bắt cóc. Các anh nhanh tay lên một chút đi, chậm nữa là mạng sống của hai cô gái kia cũng không còn nữa đâu. Mẹ kiếp, đừng hỏi ông đây là ai, ông đây là nhân dân đấy, chết tiệt thật!"
Nửa giờ sau, khi hai người Chu Uyển Mộng đã hoàn toàn tuyệt vọng thì thấy có người xông vào, một lần nữa che mắt bọn họ rồi mạnh bạo kéo ra khỏi phòng.
"Bốp!"
Người gọi là Ngô thiếu kia tát vào mặt người đàn ông mặc đồ cao bồi, mở miệng mắng to: "Đồ rác rưởi, đều là phế vật chết tiệt cả mà, không phải bảo các cậu giữ tay chân sạch sẽ chút sao? Mẹ nó, lại có người gọi cảnh sát, nếu không phải anh em của ông đây là cảnh sát, vậy thì hôm nay ông đây đã bị các cậu hại chết rồi!"
Người đàn ông mặc đồ cao bồi che mặt lại, ủy khuất buồn rầu nói: "Ngô thiếu à, bọn em đã vô cùng cẩn thận rồi, không biết là xảy ra sơ suất ở nơi nào!"
Ngô thiếu kia lại tát thêm một cái nữa, nói: "Mười phút nữa cảnh sát sẽ tới, nếu lúc đó mẹ nó còn không được thì trở về ông đây sẽ thu thập các cậu. Bây giờ nhanh chóng rút lui nào!" Vừa nói anh ta vừa dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Trương Húc Đông híp mắt, những lời này anh đều nghe được, anh nói: "Ngô thiếu này thế mà lại cài người ở bên trong đồn cảnh sát. Bác sĩ Chu là một cô gái xinh đẹp, nhưng giọng điệu của bọn bắt cóc có vẻ không phải là vì tiền, trông cũng không nóng nảy lắm, có phải có gì kỳ lạ trong đó không?"
Trần Uy mặt đầy vẻ mơ hồ, hỏi: "Chuyện này có thể hỏi ai được chứ, tuy nhiên bắt cóc một nữ bác sĩ chuyên nghiệp như thế này, thật đúng là quá dị thường mà!"
"Bất kể là như thế nào, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ chăm sóc của tôi. Nếu biết chuyện cũng không thể mặc kệ được!" Trương Húc Đông đã bắt đầu đi ra ngoài nhà ăn nói: "Tìm 20 anh em có thân thủ không tệ, chúng ta đi qua đó nhìn thử xem, nhớ mang theo vũ khí!"
"Mẹ kiếp thật, gọi cho ông đây 20 người thuộc loại dám đánh dám giết tới bệnh viện ngay. Con mẹ nó, không phải anh Đông xảy ra chuyện, mà là chuyện khác. Đừng có lề mề nữa, 10 phút nữa mà không đến thì cậu cứ chuẩn bị đi canh cổng trụ sở chính của Long Bang đi, nhanh lên! " Trần Uy đi theo sau lưng Trương Húc Đông, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Những bệnh nhân trong nhà ăn ngơ ngác nhìn cậu ta. Một cụ già bị thái độ ngang tàng của cậu ta dọa sợ đến nỗi bệnh tái phát.