“Tuyệt đối không thể để cho kẻ đã vu oan tôn vương chạy mất!” Tên cầm đầu phái Thanh Hà hồi lâu vẫn không đứng thẳng nổi, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng dưới mà quát lên.
Quán xá phút chốc trở nên ồn ào hơn, mấy tên đàn em của phái Thanh Hà giống như không sợ chết, ngã xuống lại bò dậy, Trương Húc Đông ngồi xổm xuống quét ngang một cái, trực tiếp quét ngã ba người, một tên trong đó còn chưa kịp tới đã bị ngã xuống, mũi chân phải Trương Húc Đông câu lấy vai của tên này.
Mượn bả vai để chống lực, Trương Húc Đông kéo mạnh một cái rồi đứng lên lại, còn người kia thì “rầm” một tiếng, mặt đập thẳng xuống mặt đất, khi Trương Húc Đông đứng dậy, đối phương đã mất đi năng lực chiến đấu.
Có hai tên đàn em của phái Thanh Hà trực tiếp cầm lấy mũi khoan sắt của quán nướng, lao nhanh về phía Trương Húc Đông.
“Không hổ là anh em của phái Thanh Hà ta, quay về nhất định phải đề bạt hai bọn bay, đối mặt với kẻ địch phải cái khó ló cái khôn, tận dụng hết thảy những vũ khí có thể dùng, nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, kẻ vu oan cho tôn vương thì nên xuống địa ngục… Mẹ nó, bọn mày yếu quá đi!”
Tên đứng đầu còn chưa kịp lải nhải xong, hai tên đàn em của phái Thanh Hà cầm theo khoan sắt đã ngã gục dưới chân của Trương Húc Đông, mà Trương Húc Đông lại đang cầm khoan sắt chọc chọc vào lưng bọn họ, cười xấu xa với những người kia: “Tiếp tục đi, có thể lên hết luôn cũng được!”
“Tôn vương vĩ đại, xin hãy ban cho chúng tôi sức mạnh!” Những tên đàn em còn lại của phái Thanh Hà la toáng lên, lúc này dường như họ cảm nhận được một luồng ánh sáng thần tốc từ trên trời rơi xuống bao phủ họ, cái cảm giác kỳ diệu này giống như uống đại lực hoàn mã nghĩ vậy.
“Tao chẳng qua là đến đây tham quan một lát, nếu như bọn mày không muốn sống thì có thể tiếp tục qua đây!” Trên tay Trương Húc Đông cầm mũi khoan sắt còn dính máu, cười nói.
Đám đàn em của phái Thanh Hà giống như bị tưới máu chó đen vậy, không biết nên làm thế nào, thật ra bọn họ đã bị thân thủ của Trương Húc Đông dọa cho ngây người rồi, một chốc lại nhìn Trương Húc Đông, một chốc lại nhìn lão đại của bọn họ, trước mắt nếu cứ xông lên người đàn ông này thật sự sẽ giết chết bọn họ, nhưng nếu không xông lên thì quy tắc của bang cũng không phải là trò đùa.
Trong khi những người đó đang nhìn nhìn nhau, tên cầm đầu phái Thanh Hà gào lên: “Hôm nay bọn tao không muốn giết mày, mày còn không mau cút đi?”
Trương Đông Húc cười lạnh ngồi xuống, quơ quơ xiên thịt trong tay: “Tao mới ăn được một nửa, bây giờ còn đang đói đây này!”
“Mày… Được, mày không đi, bọn tao đi!” Tên cầm đầu nuốt một ngụm nước bọt la lên.
Khi những người phái Thanh Hà nghiêng nghiêng ngả ngả đỡ nhau rời đi, bọn họ dùng một ánh mắt quái dị nhìn Trương Húc Đông, rõ ràng là rất không cam tâm.
Trương Húc Đông lắc đầu cười nói: “Con người của tao cóc sợ mấy chuyện như chờ thời cơ trả thù đâu, trước khi ăn no thì tao vẫn sẽ ở đây, có bản lĩnh thì cứ lại đến, tao lúc nào cũng cung kính chờ đợi, mẹ nó chứ!”
Sau khi những thân ảnh kia biến mất, Trương Húc Đông uống một ngụm bia, tiếp tục ăn thịt hỏi Kim Tại Hiếu: “Lão Kim, tôi không sợ thánh mẫu tôn vương ở chỗ các anh, nhưng lại lo lắng cho gia đình, tên Đông Phương Long kia không phải là con chim tốt lành gì, tôi sợ tên đó sẽ xuống tay với người mà tôi quan tâm, đặc biệt là những người phụ nữ mà tôi từng tiếp xúc.”
“Tôi cũng có nghe sơ qua về chuyện của Trung Quốc, chỉ có điều lăn lộn trên con đường này đều là họa thì không liên quan đến vợ con mà, chắc là bọn chúng sẽ không dùng thủ đoạn cặn bã này đâu nhỉ?”
“Ai mà biết được, con người bây giờ mấy ai nói đạo lý chứ, tôi vốn muốn nói với anh em ở Long Bang rằng tôi rất ổn, nhưng cũng chỉ là định thôi, nếu như tôi đã đến rồi, thì sẽ giải quyết hết phiền phức rồi mới quay về, thánh mẫu tôn vương kia tuy là phụ nữ, nhưng thật ra cũng có chút thủ đoạn!”
“Đương nhiên rồi, cô ta có thể nói là thần có rất nhiều tín đồ đấy, một khi bang hội đề cập đến tôn giáo, vậy ý nghĩa liền không giống rồi, nếu không Thất Hình Bang của bọn tôi cũng không đến mức rơi vào cảnh này, haiz…”
Trương Húc Đông gật đầu, ra hiệu cho ông chủ quán thịt nướng đang nấp bên trong có thể đến chỗ anh.
Anh muốn thanh toán, nhưng khi ông chủ quán thịt nướng đi đến, Trương Húc Đông lại đem tiền đặt dưới ly rượu, ám chỉ ông ta uống hết ly này thì có thể lấy tiền.
Ông chủ quán thịt nướng do dự một lúc rồi ngồi xuống, uống cạn ly rượu, lấy xấp tiền vượt qua nhiều so với chi phí của bọn họ nhét vào trong túi: “Hai người anh em, hai người phải cẩn thận đó, bọn chúng là phái Thành Hà sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người đâu!”
“Chẳng lẽ bọn chúng còn biết cắn tôi à?” Trương Húc Đông lại rót đầy cho ông chủ, hai người cụng ly nhau một cái.
“Phái Thanh Hà trước đó có tên là phái Thanh Liễu Hà Mộc, sau đó toàn bộ phái đều thờ phục “thiên thần”, nghe nói tổng cộng có Thần thú mười phương, phân biệt quản lý mười thành phố của nước H, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà bỏ mất ba cái, hiện tại thần thú mười phương danh xứng với thực cũng chỉ còn dư lại thần thú bảy phương thôi. Mà Thánh Mẫu Tôn Vương chính là cầm đầu của bọn chúng, người phụ nữ này thật sự có chút thủ đoạn, rất nhiều bệnh hiếm lạ cổ quái nàng ta đều có thể chữa khỏi, nói là thiên thần hạ phàm đến cứu chữa, vậy nên không ít thiện nam tín nữ ở bản địa thờ phụng cô ta, mà thần thú bảy phương kia thân thủ của bất kỳ thần thú nào cũng vô cùng cao siêu!”
“Này, ông chủ, ông biết cũng không ít đấy!”
Chủ quán thịt nướng xắn tay áo lên, trên đó là một hình xăm có ký hiệu kì quái: “Hồi đó tôi cũng từng lăn lộn trong phái Thanh Hà, sau đó vì không quen với phong cách làm việc của Tôn Vương, nên trong một trận đánh sống mái tôi đã giả vờ ngỏm mất, nhờ vậy mới có thể toàn thân rút lui đấy!”
“Phong cách làm việc của cô ta như thế nào?”
Kim Tại Hiếu ngồi bên cạnh cười nói: “Sống chết tùy thuộc vào suy nghĩ của cô ta, ai ai cũng tự cảm thấy được nguy hiểm nhưng lại không dám rút khỏi bang, người ngoài cuộc nhìn vào thì thấy phái Thanh Hà có vẻ rất mạnh, người trong cuộc mới biết được sự hiểm ác của phái Thanh Bang, có điều mục tiêu của cô ta rất lớn, giống như hy vọng thành lập một loại trật tự mới, ở phái Thanh Hà cho rằng “sa đọa” không phải có nghĩa xấu, mà là một lời khen ngợi!”
“Haha, thì ra là khống chế đàn em như vậy à, cũng xem như là thủ đoạn tìm một lối tắt khác!” Trước Húc Đông đưa mỗi người một điếu thuốc, rồi tự mình châm lửa trước.
“Người anh em này nói không sai!” Ông chủ quán thịt nướng nhìn nhìn Kim Tại Hiếu, hút một hơi nói: “Hai người đã đắc tội với phái Thanh Hà, còn đánh bị thương người trong bang bọn chúng, tôi khuyên hai người mau mau rời đi đi, chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại báo thù đó, ở nước H, hai người xem như là đã đắc tội Thiên Thần rồi!”
“Vậy ông có biết tổng bộ của bọn chúng ở đâu không?” Trương Húc Đông dúi mười vạn tệ vào trong tay ông chủ quán nướng, nếu ông ta đã nói nhiều như thế, vậy chắc chắn sẽ nói nhiều hơn, ít nhất đơn giản hơn so với việc tự mình đi bắt một người để bức cung.
“Ý cậu là Cung của Thánh Mẫu Tôn Vương? Nó nằm ở cực Tây của thành phố, nói đó là nơi mà mặt trời không chiếu tới được, có điều trong đó được canh chừng rất nghiêm ngặt. Hả? Cậu hỏi cái này làm gì?” Ông chủ quán nướng khó hiểu nhìn Trương Húc Đông.
“Haha, tôi muốn so sánh một chút, ba tôi nói sẽ phái người đến giúp tôi, không biết là thần thú bảy phương của cô ta lợi hại, hay là thành viên mới của tôi lợi hại hơn, thế giới này lấy thực lực ra để nói chuyện, chỉ có cường giả mới có tư cách lên tiếng. Ông chủ, thật ra tôi không muốn làm gì cả, chỉ là muốn đi xem xem người phụ nữ kia mà thôi, có điều ít nhất cũng phải xử lý đám diều hâu nay trước đã!” Ánh mắt Trần Húc Đông quét về phía cách đó không xa!
Ở cách đó không xa, có một đám người của phái Thanh Hà đang nhìn chằm chằm vào chỗ anh đang ngồi, nhanh chóng đi về phía bên này.
“Mày, chính là mày!” Tên cầm đầu mới nãy dùng tay chỉ vào Trương Húc Đông, sau lưng hắn ta không dưới năm mươi người, hắn ta tự nhiên đứng thẳng lưng lên, vô cùng kiêu ngạo kêu lên: “Có phải mày sợ rồi không? Đây chỉ là một phần nhỏ của phái Thanh Hà bọn tao thôi, thấy thân thủ của mày không tệ, chỉ cần mày gia nhập vào phái Thanh Hà, vậy tao mày không những không còn là kẻ địch, mà còn là bạn bè! Đường sống hay đường chết, mày tự chọn đi!”
Hắn nói nhảm quá nhiều, lúc này một loạt thân ảnh bất thường đi đến bên cạnh Trương Húc Đông, một nụ cười tà ác trực tiếp từ trong mắt biểu hiện ra ngoài, lập tức nhìn chằm chằm vào năm mươi người phái Thanh Hà.
“Xem ra chính là mấy người rồi!” Trương Húc Đông tán thưởng nhìn thân ảnh kia, sau đó lại cười với đám người phái Thanh Hà: “Nếu như trong vòng năm phút nữa bọn mày vẫn còn sống, thì tao sẽ suy nghĩ xem nên chọn con đường nào!”
“Mẹ nó, đã nói con rắn đuôi chuông này là của ông đây, bọn mày còn giành. Đệch, đám tạp nham này là của ông đây, lần này ai cũng không được giành đấy!”
Lúc này Trương Húc Đông mới biết, thì ra năm người này giết chết một con rắn đuôi chuông khổng lồ, còn bày ra một cái tín hiệu SOS để cầu cứu, nhờ vậy mới thu hút được sự chú ý của một chiếc máy bay trực thăng, tiếp theo bọn họ giống như ăn cướp vậy, mượn máy bay dùng một chút, vậy nên mới có thể vượt qua Taklimakan và bay thẳng đến nước H từ biên giới.
Khi Hoàng Sư nói xong, Trương Húc Đông đối với những thành viên mới này bội phục từ đáy lòng: “Theo lời mấy người nói, vậy một đường này mấy người đắc tội không ít người nha? Bây giờ năm người các anh đã trở thành tội phạm truy nã quốc tế rồi, có vẻ chúng ta về nhà vẫn an toàn hơn, nơi này không ở được nữa rồi!”
Con rắn đuôi chuông kia vẫn chưa chết, nó bị Hoàng Sư quấn ở ở trên cổ, dáng vẻ uể oải bơ phờ, có điều hiển nhiên không thể sống quá hai tiếng nữa, xương của nó đã bị đập nát rất nhiều, cho dù đây là loài thân mềm cũng không ổn.
Đám người phái Thanh Hà nhìn thấy một con rắn đuôi chuông lớn như vậy, còn có năm tên không biết từ chỗ nào nhảy ra, một mặt ngơ ngác, giống như bản thân mình bị năm con dã thú khát máu theo dõi, rất có thể giây tiếp theo sẽ muốn mạng sống của bọn họ.
“Anh là Anh Đông đúng không? Rất vui được gặp anh, tôi tên Tử Sài, không phải là rong biển khô, là sài trong sài lang!” Tử Sài nhìn thấy vẻ mặt thân thiện của Trương Húc Đông, là kiểu trong nụ cười chứa dao điển hình.
“Nếu mấy người đã đến rồi, vậy thì biểu hiện một chút đi, rồi chúng ta lại nói chi tiết hơn!” Trương Húc Đông gật đầu nói: “ Ba tôi nói mỗi người trong đội Dã Thú các anh đều là lấy một địch trăm, vậy tôi phải xem xem các anh có thật sự mạnh giống như ông ấy nói không, thể hiện thực lực của các anh đi, chứng minh bản thân, cũng để cho tôi sắp xếp một vị trí phù hợp trong Long Bang cho các anh!”
“Anh Đông, anh muốn làm thế nào?” Người phụ nữ duy nhất Sói Xanh lạnh giọng hỏi.
“Rất đơn giản…” Trương Húc Đông châm một điếu thuốc: “Khi tôi hút xong một điếu này, một tên cũng không chừa lại!”
“Vậy để một mình tôi lên đi, đối với đối thủ có trình độ này, không cần năm người cùng ra tay đâu, với lại thủ đoạn của mấy người sẽ dọa sợ dân lành đấy. Anh Đông, tôi được không?” Đôi mắt của Báo Xanh giống như nước biển xanh thẳm lóe lên tia lạnh lẽo, thanh đinh ba sau eo đã xuất hiện trên tay anh ta.
Hổ Xanh cười lộ ra hai cái răng nanh dữ tợn, anh ta cố tỏ ra bình thường nhất có thể: “Báo Xanh, chẳng lẽ mày không có nghe thấy những lời tao vừa nói à? Đám tạp nham này này là của ông đây, nếu như mày muốn giành với tao, vậy thì tao xử luôn mày!”
Nói xong, Hổ Xanh lấy từ sau eo ra một vũ khí vừa giống kiếm lại vừa giống đao, lạch cạch mà rút đao ra khỏi vỏ: “Bọn mày chưa từng nhìn thấy cây gậy này bao giờ chứ gì? Đây là phác đao!” Vừa ra khỏi vỏ, một cỗ sát khí mãnh liệt trong nháy mắt thổi quét toàn bộ đường phố.
Còn không đợi Hổ Xanh ra tay, chỉ thất thân ảnh của Báo Xanh lóe qua, ánh sáng lóe lên hai lần, thanh đinh ba trong tay anh ta giống như một chiếc quạt chuyển động kịch liệt, có thể cảm nhận được luồng gió mạnh đang xoay tròn xung quanh.
Một phút sau, vài giọt máu rơi ra từ thanh đinh ba của anh ta, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Trương Húc Đông cười nham hiểm: “Anh Đông, anh hút thuốc xong chưa?”
Lúc này, người của phái Thanh Hà đều đang đứng tại chỗ, vẻ mặt đông cứng lại, bọn họ cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, bởi vì giây tiếp theo bọn họ có thể cảm giác được cơn đau từ cổ họng, tim hoặc bụng truyền tới, cơ thể không ngừng nứt ra, một số ít đã thành hai đoạn.
Nhất thời máu tươi phun ra cả một vùng, theo đó từng người trong phái Thành Hà lần lượt ngã xuống, sau đó một mùi máu tươi tanh tưởi từ từ lan ra, toàn bộ đường phố ban ngày ban mặt yên tĩnh đến dọa người, đều đang trợn mắt há mồm mà nhìn một màn vừa mới xảy ra trước mắt, trong thời gian một phút đồng hồ, một người vậy mà lại có thể giết hết bốn mươi người, cổ họng của mọi người không biết bị cái gì chặn lại, đặc biệt khó chịu, nhưng ngay cả một âm thanh đơn giản cũng không phát ra được.
Những người còn lại là mười người bị Trương Húc Đông đánh bị thương trước đó, bao gồm cả tên cầm đầu, trong mắt bọn họ tràn ngập sợ hãi.
“Đao của tao lại không thể uống máu rồi!” Hổ Xanh trừng Báo Xanh một cái, nhưng cũng chỉ như vậy, không có thật sự liều mạng, bởi vì anh ta đã quen rồi.