"Kỳ thực ta cũng không biết nữ nhân kia ở nơi nào," Hạ Minh chuyển động con ngươi vài vòng, nói: "Nhưng mà, ba ngày sau tiểu nữ muốn thành thân, lúc đó ta sẽ mời nữ nhân kia tiền tới tham gia hôn lễ của tiểu nữ, đến lúc đó Chu Tước đại nhân có thể đi ra báo thù rửa hận cho đồng bạn của người, ôi, con Bạch Hổ kia quả nhiên là đáng thương, lúc đó đã bị đánh thương tích đầy mình, hấp hối, ta vốn muốn ngăn lại, ai biết nữ nhân kia lại nói con Bạch Hổ này đã bị nàng hàng phục, là tấm chắn có thể giúp nàng ngăn cản tất cả công kích, nên nàng muốn đối đãi như thế nào thì có thể đối đãi như thế đó."
"Nha đầu thối nào kiêu ngạo như vậy!" Chu Tước quá mức tức giận, đôi mắt phun ra lửa giận hừng hực: "Lại còn nói Linh Thú chúng ta là tấm chắn thay nàng ngăn cản công kích? Chính là bởi vì nhân loại đều có loại tư tưởng này, cho nên chúng ta mới không đồng ý thần phục nhân loại!"
Linh Thú thời đại thượng cổ luôn coi nhân loại là chiến hữu, nhưng những võ giả kia đều đối đãi với Linh Thú như là công cụ chiến đấu, vì vậy dần dà, tất cả Linh Thú đều chuyển biến thành thà rằng chết cũng tuyệt không khuất phục nhân loại.
Hạ Minh cũng chính là bởi vì biết điểm này, mới cố ý nói ra lời như vậy.
"Không chỉ như thế," Đáy mắt Hạ Minh chợt lóe lướt qua tươi cười âm hiểm, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ chính nghĩa lẫm nhiên kia: "Nữ nhân kia là bắt đi Thanh Long, llêqquýđđôn mới cưỡng bức Bạch Hổ thần phục nàng! Cho dù ta thân là người xem cũng nhìn không được, Linh Thú rõ ràng chính là đồng bạn của nhân loại, lại cố tình có người làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đối với Linh Thú, người như thế không xứng làm người, súc sinh cũng không bằng!"
Một đoạn lời nói này, quả thực nói đến trong tâm khảm của Chu Tước, nàng gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy có vẻ nhân loại này không chán ghét như vậy.
Ít nhất, y dùng hai chữ đồng bạn!
Ở trong lòng nhân loại, rất ít có người coi Linh Thú là đồng bạn!
"Tiểu tử, lúc nữ nhân kia xuất hiện, ngươi kêu ta một tiếng, ta lập tức đi giết nàng!" Nghĩ đến có người làm ra loại việc tàn nhẫn này đối với Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước tức đến thân mình đều run lên: "Hơn nữa, ta sẽ làm cho nàng biết, Linh Thú chúng ta tuyệt không cam nguyện thành công cụ chiến đấu của nhân loại!"
"Tốt, lúc đó ta chờ Chu Tước đại nhân."
Khi nói lời này, Hạ Minh cúi đầu, khóe môi nâng lên một chút tươi cười.
Thần điểu này sống lâu như vậy, tâm tính lại quá mức cho đơn thuần, thật không biết qua nhiều năm như vậy nó sống sót bằng cách nào, bất luận người khác nói cái gì, nó đều tin cái đó! Chẳng lẽ nó cũng không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác?
Mà sở dĩ y làm như vậy ở hôn lễ cũng là có nguyên nhân, chính là sinh ra kinh sợ!
Nếu không mà nói, hôm nay sau khi tiểu công chúa trở về tất nhiên sẽ nói hành vi của Hạ gia cho Hoàng đế Lưu Phong quốc, đến khi đó, không nhất định có thể trông cậy vào Kim Đế, cũng chỉ có thể để cho Vương bài trong tay mình xuất trướng kinh sợ Hoàng đế! Làm cho từ đó hắn e ngại Hạ gia ba phần!
Trong khách điếm.
Cố Nhược Vân trở lại trong phòng không bao lâu, một tấm thiệp mời lập tức được đưa tới trước mặt của nàng.
"Hả?" Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, mở ra thiệp mời bên trong tay, lúc nhìn thấy hai cái tên trong thiệp mời, nàng không tự chủ được nở nụ cười: "Hạ Sơ Tuyết và Lục Trầm muốn thành hôn? Nhưng mà hiện giờ Lục Trầm này còn ở trong tay của ta, không biết bọn họ nên thành thân như thế nào? Tử Tà, chuyện này ngươi xem nên làm thế nào?"