Mấy ngày nay tới giờ, người Thiên Thành cũng không biết đã bị bao nhiêu ức hiếp, hiện giờ rốt cục có thể hãnh diện, tất cả mọi người bất giác hô to lên.
"Không phải chỉ là một Luyện Khí Tông thôi sao, cho dù bọn họ cường thịnh lại như thế nào, không có ức hiếp người như vậy."
"Còn có lão nhân lúc trước bị Hạ gia trục xuất mà ghi hận trong lòng, vậy mà thông đồng với Luyện Khí Tông tính toán nuốt Thiên Thành, thật sự không thể tha thứ, ta nguyện ý theo Hạ gia chủ rửa sạch sỉ nhục!"
Mọi người cất giọng ho to, âm thanh vang vọng ở toàn bộ Hạ gia, bốc cháy lên ý chí chiến đấu, huống chi, trong đó còn có rất nhiều nam nhi tâm huyết, hiện giờ trông thấy một mặt dối trá của Luyện Khí Tông, như thế nào có thể nhẫn nhịn được?
"Nếu các vị đều không có ý kiến, thì lập tức theo ta giết vào Luyện Khí Tông!"
Giọng nói của Hạ lão gia tử lạnh lùng, vang vọng ở mỗi một góc trong đình viện Hạ gia.
Ở bên trong góc không xa kia, đôi con ngươi âm ngoan gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
Lại là nữ tử kia!
Vì sao nữ nhân kia luôn xen vào việc của người khác, nếu không phải vì nàng, nhóm người Hạ gia này đã sớm chết!
Không được! Như tiếp tục như vậy sớm hay muộn gì Hạ gia cũng rơi xuống trên đầu ca ca kia của mình, đây là chuyện bất luận như thế nào y đều không tiếp nhận được. Việc cấp bách, vẫn là giải quyết nữ nhân kia trước.
Chỉ có nàng chết đi, Hạ gia mới có thể thái bình.
..............
La Lỵ đứng ở bên trong đám người, ánh mắt như chớp như không nhìn Cố Nhược Vân.
Giờ này khắc này, trên khuôn mặt đáng yêu giống như búp bê kia của nàng đã không có sức sống lúc ban đầu, có chỉ là tử khí nặng nề.
Có lẽ là suy nghĩ kỹ, nàng vẫn là cất bước về phía Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân cảm nhận được bóng dáng bước đến gần, bất giác quay đầu nhìn lại, con ngươi thanh lãnh dừng ở phía trên khuôn mặt phấn nộn như búp bê của thiếu nữ.
"Ngươi có việc sao?"
"Ta……." La Lỵ cắn chặt môi, nàng nâng lên con ngươi trong suốt, kiên định không thay đổi nhìn nàng: "Ta có thể đi theo ngươi hay không."
"Lỵ nhi!"
La Ngô biến sắc, áy náy nói với Cố Nhược Vân: "Cố cô nương, nữ nhi của ta không hiểu chuyện, kính xin Cố cô nương đừng để ý."
Hình như La Lỵ không nghe thấy lời nói của phụ thân mình, cúi đầu cắn môi, khuôn mặt lộ ra kiên định không cách nào lay chuyển.
"Ta muốn đi theo ngươi, ngươi có thể để cho ta đi theo hay không."
"Lỵ nhi!"
La Ngô cuống lên, hắn chưa từng mắng nữ nhi của mình lúc này lại không tự chủ được phụng phịu nói: "Lỵ nhi, không được hồ nháo, Cố cô nương là chủ tử của Bách Thảo Đường, hơn nữa còn là một cường giả Võ Vương cao cấp, bên người nàng có rất nhiều người tài ba, con cũng đừng đi tìm phiền toái."
Nghe lời nói của La Ngô, khuôn mặt của Cố Nhược Vân vẫn bình tĩnh trước sau như một, trong con ngươi đen của nàng mang theo cảm xúc làm cho người ta không thể xem hiểu, chậm rãi mở miệng nói: "Cho ta một lý do để nhận ngươi."
Thiếu nữ phấn nộn lại ngẩng đầu lên, giờ khắc này, ánh mặt trời khuynh chiếu xuống, dừng ở phía trên gò má trắng nõn của nàng.
"Bởi vì, ta muốn biến cường!"
Lý do của nàng chính là, ta muốn biến cường!
Nếu nàng cũng đủ cường đại, Ngọc ca ca sẽ không vì cứu nàng mà gặp phải nguy hiểm, nếu nàng cũng đủ cường đại, thì có thể không cần trở thành trói buộc của người khác! Mặc kệ hiện tại Ngọc ca ca ở nơi nào, nàng chỉ có trở nên cường đại, mới có thể đi tìm hắn.
Mà nàng, vẫn luôn tin tưởng, ở trong lòng nàng thiếu niên vẫn còn sống! Nói không chừng lần gặp mặt tiếp theo, hắn sẽ càng cường đại hơn......