"Ngươi nói, Cổ Lan cùng một gã thiếu niên đi về Diệt Thế dong binh đoàn trước?"
"Không sai, đây là thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!"
"Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta đây đi lãnh địa của Diệt Thế dong binh đoàn!" Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, bên môi nâng lên độ cong âm trầm, vẻ mặt dữ tợn kia càng thêm dữ tợn khủng bố, làm cho người ta run sợ trong lòng.
Vóc dáng thấp sửng sốt một chút, có chút không rõ hỏi: "Đội trưởng, Diệt Thế dong binh đoàn chỉ có Cổ Lan và một gã thiếu niên, vì sao chúng ta nên gây chiến với hai người kia? Này căn bản là không cần!"
"Ngu xuẩn!"
Nam tử trung niên chán ghét nhìn nhìn vóc dáng thấp, lạnh giọng nói: "Làm sao Thiên Lang dong binh đoàn chúng ta có thể có kẻ ngu xuẩn như ngươi? Thực lực của tiểu tử Diệp Ảnh kia không tệ, không đến ba mươi, đã tới Võ Đế sơ cấp, ta và hắn đấu nhau mà nói, chưa hẳn có thể thắng, cho dù thắng, cũng tất nhiên là cực kì thảm trọng! Lúc trước sở dĩ ta có thể ám toán hắn, diễễn/đ@n.lêquý~đôn kia hoàn toàn là chiếm được sự trợ giúp của Trương gia! Hiện tại những người Trương gia đó đã rời đi Thanh Phong thành, ta còn mất não đấu với Diệp Ảnh sao?"
Kỳ thực, lấy thực lực của hắn, chưa hẳn sẽ bại bởi tên tiểu tử mao đầu Diệp Ảnh kia.
Chỉ là Thanh Phong thành trừ bỏ hai thế lực bọn họ ra, cường giả khác cũng không ít! Nếu hắn vì giết Diệp Ảnh mà để cho mình bị thương nghiêm trọng, thật dễ dàng bị người thừa dịp mà vào.
Đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau này, ai cũng hiểu rõ.
Chính là bởi vì như thế, hai phương bọn họ mới tường an vô sự (bình an không có chuyện gì) nhiều năm như vậy!
"Nhưng mà, Thiên Lang chúng ta không chiến đấu với Diệt Thế, lại vì sao phải đi gây sự với Cổ Lan?" Vóc dáng thấp vẫn không rõ dụng ý của đội trưởng nhà mình là như thế nào.
"Ngươi ****** thật đúng là ngu xuẩn! Dùng chút đầu óc có được hay không? Diệp Ảnh là một nam nhân cực kì trọng tình trọng nghĩa, nếu chúng ta bắt đi Cổ Lan, hắn sẽ không chút động lòng?" Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm nói: "Đương nhiên, ta vốn là không đồng ý làm như thế, tất cả những thứ này, đều là Diệp Ảnh bức bách ta! Cho nên, ta mới quyết tâm làm cho Thanh Phong thành này chỉ do một mình ta làm chủ, hắn chỉ là một tên tiểu tử mao đầu mà thôi, dựa vào cái gì chia cắt địa bàn của ta?"
Ở trong mắt nam tử trung niên, Thanh Phong thành này, là địa bàn của y!
Diệp Ảnh dám phân địa bàn của y nhiều năm như vậy, cũng phải làm tốt chuẩn bị bị y cắn nuốt!
Nghĩ vậy, ánh mắt nam tử trung niên càng ám trầm, cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng mà, có vẻ nha đầu Cổ Lan kia cũng có chút thực lực, vì tốc chiến tốc thắng, llêquyýđôn lúc này đây, sẽ do bản đội trưởng tự mình ra tay! Chỉ cần bắt đi nha đầu kia, ta không tin Diệp Ảnh còn dám đối kháng với ta! Về phần thiếu niên nha đầu Cổ Lan kia mang về…...."
Y ngừng lại một chút, trong con ngươi âm trầm hiện lên sát ý: "Giết đi!"
... ....
Chợ đen, ở trung tâm Thanh Phong thành.
Ở đây người nhiều ồn ào, bất chợt có tiếng rao hàng truyền đến.
Ánh mắt Cố Nhược Vân đảo qua một đám quầy hàng trước mặt, lại vẫn không có phát hiện thứ mình muốn, nàng không khỏi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Diệp Ảnh, quầy hàng chợ đen cũng chỉ có thế này sao? Còn có địa phương khác hay không?"
Dù sao, những thứ kia, tuyệt đối không được xưng là dị bảo hiếm quý gì.
Mà sở dĩ chợ đen Thanh Phong thành có danh vọng lớn như vậy, khẳng định không chỉ có như thế.
Quả nhiên, nghe được lời của nàng, Diệp Ảnh gật gật đầu: "Nơi này chỉ là một địa bàn bình thường của chợ đen mà thôi, tuy rằng có khi cũng có đồ tốt, chỉ là ít hơn, ta chỉ sợ quên cái gì mới mang ngươi đến xem, ngươi đã không tìm được bảo vật mong muốn, hiện tại ta đây lập tức mang ngươi đi địa hạ (khu vực ngầm) chợ đen."