Nghĩ đến đấy, Cố Nhược Vân nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng không dễ phát hiện.
Nhưng tiểu gia hỏa kia trước sau vẫn là một bộ dáng vô tội, dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, hơi chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt biểu tình mê mang.
" Ta biết lần này ta được cứu khẳng định cùng ngươi không thoát khỏi quan hệ," Cố Nhược Vân đem tiểu gia hỏa nhấc lên, trên mặt lộ ra cảm xúc làm người khác không hiểu, " Cho nên, cũng không uổng phí ta đi một chuyến đến Ẩn Môn, chẳng những tiếp nhận được truyền thừa, càng thu được bảo bối là tiểu gia hỏa ngươi! Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Tiểu gia hỏa quang quác kêu lên, quơ chân mua tay nhưng cố tình người nghe lại không hiểu nó nói cái gì.
" Như vậy đi, tiểu gia hỏa ngươi lớn lên đáng yêu như thế, liền gọi ngươi là Manh Manh, như thế nào?"
Nghe được lời Cố Nhược Vân nói, tiểu gia hỏa kháng nghị kêu lên, nhưng mà cho dù nó kháng nghị cũng không thay đổi được gì.
Tốt xấu gì nó cũng là thánh thú Ẩn Môn.
Nhưng gia hỏa này, thế nhưng đặt cho nó cái tên yếu ớt như vậy.
Tiểu gia hỏa rất là không vui, một đôi mắt to tràn đầy ủy khuất, làm cho người khác thấy còn tưởng rằng Cố Nhược Vân khi dễ nó.
" Đi thôi, thông qua khảo nghiệm ảo canh, hiện tại ta có thể tiến vào Minh Giới."
Cố Nhược Vân đem tiểu gia hỏa đặt lên bả vai, nàng ngẩng đầu nhìn về cánh cửa lớn màu đỏ trước mắt, thân ảnh của nàng cũng biến mất trên tòa núi này......