"Gả cho ngươi?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, trên mặt mày kia tất cả đều là ý cười, nhếch môi nhìn nam nhân đứng ở trước mặt mình: "Ngươi nguyện ý cưới, ta phải gả à? Ngươi……….. Đủ tư cách sao?"
Sắc mặt của Lục Trầm vốn là đắc ý sau khi nghe được lời này thì đột nhiên cứng lại, có chút không thể tin vào tai của mình, mắt đầy kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.
Nàng cự tuyệt y?
Không có khả năng!
Trên đời này không ai có thể chống cự lại sự mê hoặc của y! Tuyệt đối không có khả năng!
Nàng chỉ là đang lạt mềm buộc chặt mà thôi, loại tiểu kỹ xảo này mình gặp qua rất nhiều ở trên người nữ nhân khác.
"Cố cô nương, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ta nguyện ý cưới ngươi, ta cam đoan, không ai dám nói ngươi không xứng với ta!"
Cố Nhược Vân ý cười trong suốt, trong đôi mắt thanh lãnh chứa đựng trào phúng: "Lời nói của ta ngươi nghe không rõ sao? Ta đang hỏi ngươi, ngươi có đủ tư cách cưới ta sao? Người muốn cưới ta, cần lấy thiên hạ làm sính, các nước làm mối, mà ngươi, sợ rằng cả đời đều không thể đủ điều kiện này."
Sắc mặt Lục Trầm đột nhiên đại biến, con ngươi hiện lên vẻ lãnh trầm (lạnh lẽo + thâm trầm), thiên hạ làm sính, các nước làm mối? Quả nhiên là khẩu khí thật lớn?
Nữ nhân này cho rằng mình là ai? Ỷ vào hậu trường Y thánh này mà có thể không để mọi người vào mắt? Đáng tiếc, Y thánh được nàng coi làm hậu thuẫn, rồi sẽ chết ở trong tay Kim Đế, lúc đó, đừng nói là mình, cho dù là một khất cái cũng sẽ không cưới nàng!
"Đủ!"
Tiểu công chúa vẫn luôn không có mở miệng chen vào hét lớn một tiếng, ngăn lại Lục Trầm, ánh mắt của nàng tràn đầy phức tạp nhìn Lục Trầm, mím môi, nói: "Lục đại ca, nếu Cố tỷ tỷ không muốn gả, l.q.đ ngươi cũng đừng bức bách nàng, chúng ta vẫn là bắt đầu tụ hội hôm nay trước đi, dù sao ta mang Cố tỷ tỷ ra ngoài, là vì giới thiệu cho các ngươi nhận thức."
Lục Trầm hòa hoãn cảm xúc, mỉm cười: "Tiểu công chúa, ngươi yên tâm, Cố cô nương là người Vân Nhi đưa tới trấn an ta, ta sẽ không bạc đãi nàng."
Tiểu công chúa nhìn Lục Trầm, yên lặng lôi kéo Cố Nhược Vân và Mạc Thượng Phi ngồi xuống một bên, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Yến hội cũng không kéo dài bao lâu, đã kết thúc ở trong tiếng vui đùa ầm ĩ của đám đệ tử trẻ tuổi, đương nhiên, thông qua cơ hội lần này, Cố Nhược Vân thuận tiện hiểu biết một chút đối với hình thức hiện giờ của Lưu Phong quốc.
Lúc này, mặt trời chiều ngả về tây, những ánh mặt trời còn sót lại sau khi mặt trời lặn trải rộng ở toàn bộ hoàng thành Lưu Phong quốc.
Trên đường yên tĩnh, tiểu công chúa dừng bước chân: "Cố tỷ tỷ, vừa rồi Lục đại ca nói, người đừng để trong lòng."
"Bất luận y nói cái gì, ta cũng không để ý."
Cố Nhược Vân cười cười, chỉ là trong tươi cười kia lại tràn ngập hơi thở lạnh như băng: "Nhưng mà, nếu y muốn trêu chọc ta, ta đây sẽ không buông tha cho y."
Thân mình tiểu công chúa chấn động, cười khổ nói: "Không biết vì sao, ta cảm thấy Lục đại ca thay đổi, trở nên thật xa lạ, hoặc là nói, ngay từ đầu ta đã không có thấy rõ y."
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời hoa mỹ, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy chua sót.
"Tất cả mọi người đều cho rằng ta thật hồn nhiên, ta là hồn nhiên, lại không phải ngốc, lúc trước luôn luôn cho rằng con người Lục đại ca không tệ, nhưng mà…….. Chân chính yêu một người, đâu dễ dàng di tình biệt luyến (di dời tình cảm) như vậy? Hạ Nhược Vân đã chết hơn sáu năm, thời gian sáu năm có thể làm cho y phai nhạt một người, nếu y thật sự quên nàng, hơn nữa yêu Sơ Tuyết tỷ tỷ, ta cũng sẽ không trách y, dù sao ở trên đại lục này có rất ít người sẽ vì người yêu độc thủ cả đời."