Thân thể hắn chấn động một chút, không dám tin quay đầu lại, nhìn kẻ đã đem thanh kiếm đâm qua người hắn, run rẩy nói: " Ngươi...ngươi..cư nhiên..."
" Số lượng bảo vật không nhiều lắm, người càng ít cơ hội càng nhiều, cho nên ngươi đi chết đi!"
Khuôn mặt người nọ không biểu tình rút kiếm ra, lời nói vạn phần tàn nhẫn, không lưu tình hcuts nào.
Phụt!
Máu tươi bắn ra giống như suối tuôn ào ạt, thân thể tên võ giả kia chậm rãi ngã xuống, " phịch" một tiếng ngã trước mặt mọi người.
Sau khi nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người rút ra vũ khí hướng về người bên cạnh triển khai công kích.
Vì có được bảo vật, bọn họ lại nhất định tru sát đồng đội!
" Công tử, chúng ta có lên hay không?" Phong Nhất có chút rối rắm nhìn về phía Phong Ngọc Thanh.
Còn không đợi Phong Ngọc Thanh mở miệng, âm thanh lãnh đạm bên cạnh truyền qua: " Nếu các ngươi tin tưởng lời ta nói, liền từ bỏ mấy thứ này đi, cầm mấy bảo vật này không có chỗ tốt!"
Phong Ngọc Thanh trầm mặc nửa ngày, khẽ gật đầu: " Liền nghe Cố cô nương đi."
Dựa theo tính cách nữ nhân này tuyệt đối sẽ không xuất khẩu cuồng ngôn, nếu nàng đã nói bọn họ từ bỏ khẳng định bảo vật không thể lấy, nói không chừng mạng sẽ vì thế mà ném đi! Quan trọng nhất chính là có nhiều cường giả tranh đoạt bảo vật như vậy, bọn họ cũng không lấy được cái gì tốt.
Hà tất làm chuyện không thể?
Kỳ thật, điều Mai trưởng lão lo lắng chính là hắc y nam tử cũng sẽ gia nhập cuộc chiến tranh đoạt, cũng may hắn không có động tác gì chỉ đứng sau lưng Cố Nhược Vân giống như một tòa điêu khắc. Không biết vì sao khi thấy một màn này, đáy mắt Mai trưởng lão xuất hiện một đạo kinh ngạc.
Vì sao nàng cứ cảm thấy, ngươi nam nhân này giống như hộ vệ che chở an nguy nữ nhân kia?
Rất nhanh, nàng bị suy nghĩ của chính mình phát ra một tiếng nhạo báng.
Sao có thể? Một nữ nhân đi nịnh bợ nhị thiếu gia Phong Cốc, sao có thể có hộ vệ cường đại như vậy? Có lẽ hắc y nam tử kia chỉ tùy tiện đứng một chỗ thôi, khẳng định cùng nàng không có quan hệ gì!
Bên trong phòng, vô số võ giả đánh đồng đội của mình ngã xuống trong vũng máu, mà lúc này bọn họ như thế nào đều không có nghĩ đến, lúc trước bọn họ tránh được một kiếp người Đá, cuối cùng lại bị đồng đội giết chết.
Việc làm này, chính là vì những bảo bối trong cái rương đó.
" Không sai biệt lắm," Mai trưởng lão lau chùi máu tươi trên khóe môi, nói, " Hiện tại bảo vật đã đủ phân chia cho nhiều người chúng ta, chỉ là phải thương lượng với nhau! Rốt cuộc nếu tất cả chết ở chỗ này, còn không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì."
" Bất quá...." Nàng phân vân, ánh mắt chuyển hướng về mấy người Cố Nhược Vân, hơi hơi mỉm cười, " Vài người các ngươi không có tham gia chiến đấu, cho nên không phân chia được bảo bối."
" Với ta mà nói, những bảo bối này đều không quan trọng bằng Mai trưởng lão, cho ta những bảo bối này còn không bằng đem Mai trưởng lão cho ta."
Ánh mắt Phong Ngọc Thanh nhìn chằm chằm thân thể Mai trưởng lão, hoàn toàn là bộ dáng ăn chơi trác táng.
Mai trưởng lão phản cảm trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ bất mãn, ha ha nở nụ cười: " Yên tâm đi, chờ sau khi rời khỏi di tích, tỷ tỷ ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Đương nhiên, đầu tiên là bọn họ có thể rời khỏi di tích mới được.
" Vị đại nhân này," sau khi Mai trưởng lão nói xong lời này, lại ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử phía sau Cố Nhược Vân, trên mặt mang theo yêu kiều, biểu tình động lòng người nói, " không biết ngươi có nhìn trúng bảo vật nào không, ta sẽ vì ngươi để lại một cái."