Đây là hứa hẹn hắn cho nàng!
Hứa hẹn cả đời!
Ngay cả Cố Nhược Vân cũng thật không ngờ, không lâu sau, đại lục sẽ ngang trời xuất hiện một thế lực cường hãn! Chỉ là không có bất luận kẻ nào biết thủ lĩnh thế lực kia là ai, lqđ chỉ biết là tất cả sự vụ của thế lực kia đều do một người gọi là Lam Tướng quân ra mặt quản lý.
"Đúng rồi….." Lam Ca giống như nhớ tới cái gì, nói: "Mọi người Thiên Lang dong binh đoàn đã bị ta diệt, nhưng mà có một người bị ta bắt trở về, người nọ nói muốn gặp ngươi."
"Ai?"
Cố Nhược Vân giật mình, hỏi.
Lam Ca bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi đi xem sẽ biết, chúng ta đều không có biện pháp nào với tên kia, hơn nữa hắn ầm ĩ muốn gặp ngươi, nếu không sẽ không bỏ qua, Diệp Ảnh đã sắp bị hắn phiền đến điên rồi, muốn đuổi hắn đi, kết quả hắn chết sống không đi!"
Nghĩ đến tên nam sinh nữ tướng (con trai có tướng mạo con gái) kia, Lam Ca lập tức cảm thấy mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), nhịn không được rùng mình một cái.
"Diệp Ảnh sắp bị phiền đến điên rồi?"
Cố Nhược Vân rất là kinh ngạc, nam tử lãnh khốc cương nghị như Diệp Ảnh, cũng sẽ bó tay chịu trói đối với một người? Hơn nữa bị phiền đến sắp điên rồi?
Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, nói: "Vậy ngươi dẫn ta đi xem đi."
Bên trong phòng ngủ xa hoa, một thanh niên làn da trắng nõn, dáng người nhỏ gầy giống như nữ tử đang gió cuốn mây tan càn quét đồ ăn trên bàn, một tay hắn cầm móng heo, một tay cầm vịt nướng, miệng còn nhồi đồ ăn vào, mồm miệng không rõ nói: "Thức ăn của Diệt Thế dong binh đoàn các ngươi này kém xa Thiên Lang lúc trước, nhất là khối thịt nướng này, cứng rắn giống như tảng đá, đời này bản công tử cũng chưa ăn qua thứ gì khó ăn như vậy!"
Sắc mặt Diệp Ảnh xanh mét, hắn nhìn thanh niên lang thôn hổ yết, lạnh lùng nói: "Một khi đã như vậy, ta đuổi ngươi về Thiên Lang dong binh đoàn."
"Đừng đừng đừng, Thiên Lang dong binh đoàn đều đã không tồn tại, ta về đó làm gì? Huống chi, lúc đó ta chỉ trộm một vật phẩm mà thôi, kết quả, đám súc sinh Thiên Lang kia đã đuổi theo gia gia của bọn họ là ta chạy nghìn dặm đường! Còn bắt bản công tử trở về bỏ đói nhiều ngày như vậy! Ta thật vất vả mới có thể rời đi ổ sói kia ăn no nê, lee~lqđ tuy rằng những đồ ăn này khó ăn chút, nhưng mà bản công tử vẫn là có thể ăn một chút."
Hắn quả thật chỉ trộm một vật phẩm.
Chỉ là, trộm là nhẫn trữ vật của đội trưởng Thiên Lang dong binh đoàn mà thôi.
"Rốt cục ngươi có đi hay không!"
Diệp Ảnh tức sắp nổi điên!
Rốt cục hắn phạm phải bệnh gì, vậy mà đem tổ tông này về!
Lúc đó chỉ là nghĩ tiểu tử thối này cũng dám nam phẫn nữ trang giả mạo Cố cô nương, cho nên mới mang về giao cho Cố cô nương, ai biết thỉnh phật dễ dàng tiện phật khó, mới chỉ một ngày, hắn đã làm cho toàn bộ Diệt Thế dong binh đoàn gà bay chó sủa.
"Không phải ngươi muốn giao ta cho Cố Nhược Vân sao?" Thanh niên như là liếc nhìn kẻ ngốc nhìn Diệp Ảnh: "Vậy vì sao muốn bản công tử rời đi? Chẳng lẽ ngươi không biết làm người phải đến nơi đến chốn? Tính cách muốn bỏ dở nửa chừng của ngươi như vậy tính là nam nhân gì? Lúc trước ngươi đã muốn đưa ta cho Cố Nhược Vân, thì nhất định phải làm đến cùng, cho nên………."
Hắn dùng y phục lau miệng dính đầy dầu mỡ, bắt chéo chân, nhàn tản sung túc nói: "Vì giúp cho ngươi không thành nam nhân làm việc bỏ dở nửa chừng, bản công tử không đi!"
Biểu cảm kiêu ngạo của thanh niên kia, thật giống như là đang nói, ta không đi toàn là vì tốt cho ngươi, mau tới cảm tạ ta đi.
Diệp Ảnh thật sự sắp nổi điên, hận không thể một quyền đánh chết tiểu tử thối này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cho ngươi đi, là sợ biểu cảm của ngươi ghê tởm đến Cố cô nương!"
Hắn thân là một người nam nhân, cũng chịu không được người này, có thể tưởng tượng được, nếu thực giao hắn ta cho Cố Nhược Vân, thì đối phương sẽ phải thừa nhận loại tra tấn tinh thần khó có thể thừa nhận gì!