"Chúng ta là Mộ Dung Yên mời."
Dạ Nặc vội vàng đứng dậy sửa chữa lời nói của Nhị trưởng lão: "Hình như Mộ Dung thế gia không chỉ một đại tiểu thư, chẳng lẽ khách nhân nhị tiểu thư mời đến sẽ không phải là khách nhân? Dạ Nặc ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói đạo lý như vậy, lão gia hỏa ngươi còn biết xấu hổ hay không?"
Bị một tiểu thí hài mười tuổi nhục mạ ở trước mặt mọi người, sắc mặt của Nhị trưởng lão càng thêm khó coi.
"Mộ Dung Yên mời? Thế nào ta lại không biết? Các ngươi có chứng cớ gì để chứng minh?"
Vừa dứt lời, một giọng nói tức giận truyền đến từ sau lưng, nghiến răng nghiến lợi: "Nhị trưởng lão, ta tự mình đến chứng minh, chẳng biết có được không?"
Nghe vậy, Nhị trưởng lão sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy lửa giận của phấn sam nữ tử kia, mày không khỏi nhíu lại.
Không phải nàng đi vấn an gia chủ sao? Thế nào lại đến đây?
"Nhị tiểu thư, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi vẫn là lui xuống trước đi."
"Cái gì kêu không có quan hệ gì với ta, tốt xấu gì ta cũng là tiểu thư dòng chính của Mộ Dung thế gia, khách nhân ta mời đến ở Mộ Dung thế gia lại không có địa vị như vậy?" Mộ Dung Yên nắm chặt nắm tay, nếu không phải đánh không lại lão gia hỏa này, nàng thực hận không thể cho lão một quyền."Hừ!" Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng: "Nếu nhị tiểu thư đã nói như vậy, vậy lão phu nhưng là muốn hỏi nhị tiểu thư một chút, gia chủ yêu thương ngươi như thế, ở thời kì hắn bệnh nặng ngươi lại đang làm những gì? Bảo ngươi đi tìm một gốc cây Vạn Thánh quả, kết quả thì sao, ngươi bởi vì sợ chết cho nên đã trở lại trước thời gian! Hơn nữa còn tùy tiện người nào cũng mang đến Mộ Dung thế gia ta! Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Mộ Dung thế gia ta thu lưu dân chạy nạn, ngươi bảo mặt mũi của gia chủ biết để ở chỗ nào?"
Vẻ mặt của Mộ Dung Yên biến đổi, nói: "Ta và sư huynh trở về trước thời gian, là vì Mộ Dung Nhu Nhi hãm hại ta, làm hại ta gặp một đám Linh Thú Võ Vương công kích, nếu không phải Cố Nhược Vân đã cứu ta và sư huynh, chúng ta sẽ không về được!"
Nói thật, Mộ Dung Yên không quá thích Cố Nhược Vân, nhưng mà mặc kệ như thế nào, Cố Nhược Vân cũng đã cứu nàng, cho nên dù không thích cỡ nào, cũng không chấp nhận những người này đuổi khách nhân mình mang về ra ngoài.
Mà vừa rồi nếu không phải nha hoàn tâm phúc thấy được một màn như vậy đến cáo trạng, nàng cũng sẽ không biết Nhị trưởng lão sẽ làm việc ngoan tuyệt (độc ác tuyệt tình) như thế!
"Nhị tiểu thư, ngươi thật sự làm cho lão phu rất thất vọng!" Nhị trưởng lão thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Đại tiểu thư đối với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi đều biết! Nàng chưa bao giờ tranh với ngươi cũng không đoạt với ngươi, l.q.đ mặc dù lúc đó cứu vớt sinh ý của Mộ Dung thế gia, lại bởi vì là thứ xuất, cũng không tính toán cướp đoạt địa vị ở Mộ Dung thế gia với ngươi, nhưng mà ngươi thì sao, ngươi lại còn nói đại tiểu thư hãm hại ngươi? Đại tiểu thư nàng chẳng những trí tuệ hơn người, còn là tâm địa thiện lương, ngay cả một con kiến đều không nhẫn tâm giẫm chết, người thiện lương như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm vu hãm? Thật không biết Mộ Dung thế gia ta tạo cái nghiệt gì, mới có thể sinh ra tai họa như ngươi!"
Lúc này vẻ mặt của Nhị trưởng lão vô cùng đau đớn, lão thật sự vô cùng thất vọng đối với bao cỏ này.
Ban đầu chỉ cho rằng nàng ngực lớn ngốc nghếch, hiện giờ còn tâm địa ngoan độc! Ngay cả thân sinh tỷ tỷ của mình đều muốn vu hãm! Còn nói đại tiểu thư muốn hại nàng?
Điều này sao có thể?
Cho dù nàng chỉ kiếm vào đại tiểu thư, đại tiểu thư cũng không có khả năng nỡ tổn thương nàng một phân một hào.
Mộ Dung Yên đã sớm biết Nhị trưởng lão không tin tưởng lời của nàng, nhưng lúc này nghe những lời nói như thế , tâm vẫn là không tự chủ được rét lạnh, thì ra trong bất tri bất giác, nữ nhân kia đã thu mua lòng người triệt để như thế.