"Vâng, chủ nhân."
Bạch Long cúi đầu lên tiếng, với hắn mà nói, hiện tại tĩnh dưỡng linh hồn là quan trọng nhất.
Đúng lúc này, cửa bị một cái tay nhỏ bé đẩy mở ra, sau đó một tiểu cô nương đầu đội hai cái sừng dê bưng một chậu nước đi đến từ ngoài cửa, sau khi nàng ấy nhìn thấy Cố Nhược Vân đã thức tỉnh, cười ‘hì hì’ đi tới trước mặt của nàng.
"Ngươi tỉnh? Lúc trước ca ca đi trên núi săn thú, nhìn thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, sợ ngươi gặp phải dã thú hung hiểm, đã mang theo ngươi trở về."
Săn thú theo như lời nàng ấy, tự nhiên không phải là Linh Thú, mà chính là dã thú không có linh trí không cách nào tu luyện tồn tại trên mảnh đại lục này.
Giống như người thường, ở trên đại lục, tất nhiên cũng có dã thú bình thường tồn tại.
"Cảm ơn."
Cố Nhược Vân xoa xoa huyệt thái dương, muốn đứng lên từ trên giường, nhưng mà nàng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thân mình lảo đảo một chút, lập tức lại ngồi xuống đầu giường.
Xem ra, trong lúc vô ý khế ước thanh Thần Khí này, mang đến cho nàng di chứng không nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn nàng là không có khả năng đi tìm kiếm dược liệu vì Ngọc nhi.
"Cẩn thận," Tiểu cô nương nhìn thấy động tác của Cố Nhược Vân, vội vàng buông chậu gỗ trong tay, nhanh chóng đỡ thân thể của nàng, có chút tức giận nói: "Ngươi bị thương nặng như vậy, nên nghỉ ngơi cho tốt, trong lúc này ngươi cũng đừng lộn xộn."
Cố Nhược Vân nhíu mày, nhìn về phía tiểu cô nương lại bưng chậu gỗ, nói: "Đây là nơi nào, còn có……... Ngươi là ai?"
Tiểu cô nương cầm khăn tay đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, tàn nhang trên mặt theo tươi cười của nàng mà trở nên vô cùng rực rỡ: "Ngươi giống như ca ca gọi ta là Tiểu Vũ là được rồi, nơi này là thôn Phong Lạc, llêqquyýđônn mẫu thân và phụ thân của ta đều chết ở trong tay đạo phỉ, cho nên chỉ có ta và ca ca ở nơi này, đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Tên?
Cố Nhược Vân dừng một chút, trầm mặc một lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng: "Ta tên là….... Niệm Dạ."
"Niệm Dạ?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, lẩm bẩm nói: "Tên này rất kỳ quái, ngươi tên là Niệm Dạ, là đang tưởng niệm ai sao?"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, cũng không có trả lời nàng ấy, cũng may tiểu cô nương này không có hỏi nhiều, nàng ấy nhìn sắc trời ngoài phòng, tâm tình cực tốt nói: "Mặt trời sắp xuống núi, ca ca cũng nên trở lại."
Xem ra, tiểu cô nương này thật không muốn xa rời huynh trưởng của nàng ấy.
Sau khi nàng ấy nói hết lời, ngoài cửa lập tức truyền đến một hồi động tĩnh, sau đó một nam tử cầm đại cung trong tay đi đến từ ngoài phòng, một bộ áo da hổ, làm cho da thịt của hắn càng thêm ngăm đen.
"Cô nương, ngươi không có việc gì?"
Nam nhân nhìn đến Cố Nhược Vân ngồi ở trên giường, có chút hàm hậu xoa xoa cái ót, cười ‘ha ha’ nói: "Y phục của ngươi là muội muội ta giúp ngươi thay, nhưng mà trong nhà không có gì giống y phục, cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút, hi vọng ngươi đừng để ý."
"Không có việc gì, ta không để ý, theo lý thuyết, ta nên cảm ơn ân cứu giúp của các ngươi."
Cố Nhược Vân cười cười, không cho là đúng nói.
Nghe nói như thế, nam nhân mới nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng lúc nhặt được nàng, trên y phục của cô nương này nhiễm vết máu, nhưng mà từ khí chất cũng có thể thấy được, nàng khẳng định không phải đến từ thế lực thông thường, cho nên hắn thật sợ nàng sẽ ghét bỏ.
"Cô nương, không biết lúc trước ngươi gặp phải chuyện gì mà bị người đuổi giết, nhưng mà, ngươi có thể an tâm dưỡng thương ở chỗ này, dân phong thôn Phong Lạc chúng ta đều rất thuần phác, ngươi không cần lo lắng cừu gia của ngươi sẽ đuổi đến."