Cất điện thoại, Du Ân một lần nữa giương mắt lên nhìn về phía người đàn ông trước mắt, đáy mắt hiện lên vẻ đùa cợt: "Cho nên, anh cho rằng người đàn ông ưu tú trong lòng tôi là anh sao?"
Đáy mắt đùa cợt của cô khiến cho Phó Đình Viễn không vui nhíu mày: "Chẳng lẽ không phải?"
Du Ân phủ nhật rất dứt khoát: "Đương nhiên không phải."
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt rõ ràng quyết liệt: "Đàn ông ưu tú xuất sắc xung quanh tôi nhiều như vậy, tôi cần gì phải đâm đầu vào rọ, đi thích một người cũ đã từng xem nhẹ tôi, tổn thương tôi."
Sắc mặt của Phó Đình Viễn lập tức khó coi cũng có hơi không chịu nổi.
Từ trước đến nay anh kiêu ngạo tự phụ, vốn dĩ anh nghi ngờ cô vẫn chưa dứt tình với anh, thấy đoạn thanh minh của Lâm San Ni thì ý nghĩ này càng chắc chắn.
Vì thế nên không để ý đến sự phản đối của bác sĩ mà xuất viện, về nhà cản
cố lại.
Nhưng bây giờ cô lại nói không còn thương nhớ anh, còn nói anh là người cũ gì đó.
Anh nhớ lại câu ngựa tốt không quay đầu gì đó, lúc này lửa giận vụt tới đỉnh đầu.
Như là muốn phạt cô nhanh mồm nhanh miệng, anh nâng cầm của cô lên rồi hung hãn hôn đến, sau đó áp sát cô về phía tường, trăn trở tàn sát đôi môi mềm mại của cô.
Thấy anh bị chọc tức, Du Ân cảm thấy một mình bị cắn đến đau nhức.
Nhưng hiện giờ cô đang cực lực phân rõ quan hệ giữa cô và Phó Đình Viễn, nụ hôn của Phó Đình Viễn với cô mà nói là sự nhục nhã tận đáy lòng.
Không biết cô lấy sức ở đâu ra mà đẩy mạnh người đàn ông đang hôn mình ra, nước mắt nóng hổi cũng chảy xuống.
Thật ra dạ dày của Phó Đình Viễn vẫn chưa khỏe, bị cô đẩy như vậy thì lảo đảo vài bước, lưng đụng vào góc bàn, đau đến mức anh đổ cả mồ hôi lạnh.
Anh đỡ eo đen mặt đứng đó, ánh mắt như muốn bóp chết Du Ân.
Du Ân không quan tâm đến biểu cảm của anh, duỗi tay lau nước mắt, lấy album ảnh của mình rồi đứng lên.
"Phó Đình Viễn, tôi thích ai cũng sẽ không thích anh."
"Giữa chúng ta đã cạn tình cạn nghĩa, kết thúc ở đây đi."
Cô nói xong hai câu này thì ôm album ảnh, khóc chạy ra ngoài.
Phó Đình Viễn căng chặt quai hàm đứng yên tại chỗ, tâm trạng vừa tức giận vừa buồn bực vô cớ.
Anh đã đọc sương sương bản thảo kịch bản của cô, biết cô viết văn rất giỏi nhưng lại không biết lời cô thốt ra cũng như châu như ngọc.
Cạn tình cạn nghĩa, kết thúc ở đây.
Cô thật sự cắt đứt rồi.
Cho đến giờ phút này, cuối cuàng anh cũng có thể xác nhận, cô đã không còn thương nhớ gì anh nữa, cô cũng không chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, cô thật sự muốn phân rõ giới hạn với anh.
Tất cra chỉ là do anh kiêu ngạo tự phụ, tự cho là đúng mà đoán thôi.
Du Ân ôm album ảnh bắt xa về nhà trọ của cô, cô khóc một đường.
Sau khi quyết định dứt khoát ly hôn với Phó Đình Viễn, cô chưa từng khóc đến đau đớn như thế.
Vừa nhớ lại Phó Đình Viễn nói cô chơi trò lạt mềm buộc chặt gì đó làm cô tức muốn chết.
Anh nhất định không biết, ánh trăng sáng của anh đã từng dùng thủ đoạn giả mang thai hòng ép cô ly hôn với anh nhỉ?
Anh nhất định không biết, sáng hôm nay cô và Tô Ngưng bị bôi đen, là cho ánh trăng sáng của anh một tay làm ra nhỉ?
Mẹ có chứ trù tính sâu xa!
Đây là lần đầu tiên hơn hai mươi năm Du Ân kích thích đến mức chửi tục.
Sau khi về nhà, Du Ân ngồi trước máy tính chăm chú nghiêm túc viết bản thảo, trong lòng cô bỗng nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu vô hạn.