Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Du Ân cười khẩy một tiếng, quay đầu vào phòng bếp. 

Cô lấy trong tủ lạnh ra mấy lát bánh nướng, động tác nhanh nhẹn bắt đầu làm bữa sáng, y như máy móc không có bất cứ tình cảm nào. 

HT 

Thoáng chốc, một ly cà phê cộng thêm một phần sandwich đủ sắc hương vị đặt ở trước mặt Phó Đình Viễn. 

Phó Đình Viễn nhất thời sảng khoái toàn thân, tâm trạng còn đẹp hơn cả ánh nắng sáng sớm bên ngoài kia. 

Chính là loại cảm giác này, trong sự bình đạm lại mang theo sự ấm áp cùng hạnh phúc nho nhỏ. 

Ban đầu lúc mới ly hôn, anh cực kì không quen. 

Anh cho rằng mình chỉ lưu luyến tài nấu nướng của cô, nhưng sau đó mỗi ngày anh đều đến nhà hàng năm sao bảy sao để ăn bữa sáng, gọi đủ các loại món ăn được chế biến từ những nguyên liệu xa xỉ đắt đỏ, nhưng vẫn không cách nào bù đắp chỗ trống trong lòng. 

Đến lúc này anh mới hiểu, thứ anh lưu luyến, là người tự tay làm bữa sáng cho anh kia. 

Bởi vì là cô làm, bởi vì được ở cùng với cô, cho nên dù lần trước cô chỉ làm cho anh một tổ mì, anh cũng thấy thỏa mãn vui vẻ. 

"Cảm ơn" Phó Đình Viễn phức tạp nhìn Du Ân nói một câu như vậy. 

Mặt mày Du Ân vẫn không chút thay đổi: "Không cần cảm ơn, anh nhớ kỹ những lời anh nói là được." 

Bữa cơm này cắt đứt phần ơn tình anh tặng mèo cho cô, sau này anh đừng mơ lấy lý do này đến bắt cô nấu cơm cho anh nữa. 

Du Ân cũng nghĩ xong rồi, thật sự không được, tương lai cô cứ dứt khoát thu phí là được, thu tiền cơm đắt đến mức hù chết người muốn ăn là được, cho dù Phó Đình Viễn có tiền, cũng sẽ khiến anh bị cắt thịt ăn đau đến mức không còn dám đến tìm cô nấu cơm nữa. 

"Sao hương vị cà phê lại có hơi khác lạ thế?" Phó Đình Viễn không dám nói không quá dễ uống. 

Cũng không phải không uống được, chẳng qua là hương vị không còn thuần hậu giống loại trước kia anh uống. 

Du Ân cũng rất thẳng thắn: "Không để ý, cho nên đương nhiên không dễ uống rồi." 

Phó Đình Viễn: "..." 

Sớm biết có thể sẽ nhận được câu trả lời này thì anh đã không hỏi. 

"Ăn xong mời đóng cửa kỹ giúp tôi, tôi muốn làm việc." Du Ân nói xong thì đi thẳng vào phòng làm việc của mình, thuận tiện khóa trái cửa lại. 

Ly cà phê hôm nay cô pha cho Phó Đình Viễn, quả thật không có chút để tâm nào. 

Rất nhiều chi tiết cô đều không xem trọng, cho nên hương vị làm ra cũng khác biệt, sở dĩ cô làm vậy đối với Phó Đình Viễn cũng không ngoài nguyên nhân nào khác, chỉ vì cô đã không còn đặt anh ở trong lòng nữa. 

Tuy hương vị cà phê có chút không giống bình thường, nhưng vẫn do chính tay cô pha, bởi vậy cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng của Phó Đình Viễn, anh vẫn tao nhã ăn bữa sáng. 

Vốn định ăn xong sẽ đứng dậy rời đi, nhưng nghĩ ngợi một hồi, anh vẫn bưng bát đĩa mình đã dùng xong đến phòng bếp, lấy nước sôi rửa bát. 

Chung Văn Thành biết nấu ăn thì anh cũng không thể yếu thế. 

Chẳng qua chuyện có độ khó cao như nấu cơm này tạm thời anh còn chưa cân nhắc đến, anh cứ bắt đầu từ việc đơn giản nhất là vào bếp rửa bát đi. 

Đời này anh chưa từng làm qua chuyện này, thế cho nên lúc rửa bát lỡ trượt tay, ly cà phê rơi trên đất, nát bươm. 

Du Ân vừa mở máy tính ra chưa viết được mấy chữ đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ trong phòng bếp, cô vội vội vàng vàng xông ra ngoài, thì nhìn thấy Phó Đình Viễn đang nhìn đống bát đĩa vỡ vụn trên mặt đất, cô nhíu mày. 

Du Ân vừa thấy mấy mảnh vỡ trên mặt đất, nhất thời tim cũng vỡ nát. 

Cái ly cà phê Phó Đình Viễn vừa mới đánh vỡ, là chiếc cố kiếm được lúc đi dạo phố ở nước 

ngoài, sau đó từ ngàn dặm xa xôi mang về nước. 

Du Ân thật muốn khóc, cô có sở thích sưu tầm những dụng cụ nhỏ, bọn chúng đều là bảo bối trong lòng cô. 

Phó Đình Viễn vốn không cảm thấy làm vỡ một cái ly thì có gì, nhưng vừa thấy dáng vẻ như muốn khóc của Du Ân, anh vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi vốn chỉ muốn rửa bát, kết quả tay trơn cho nên đánh rơi cái ly rồi..." 

"Phó Đình Viễn, anh thật đúng là thành việc thì ít mà bại việc có thừa!" Du Ân tức giận mắng một câu, sau đó xoay người đi tìm công cụ thu dọn đống mảnh vỡ. 

Phó Đình Viễn bị mắng, im lặng đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cảm xúc của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK