Sau đó anh lười biếng chơi đùa ly rượu trong tay, giọng điệu dữ tợn nói: “Tôi không phải đang đàm phán hay thương lượng với các người, nếu như các người không chấp nhận, tôi có một trăm cách để có thể khiến các người rời đi."
“Cậu...” Du Thế Quần vừa tức vừa giận.
Còn tưởng rằng tôi nay Phó Đình Viễn hẹn bọn họ là muốn thương lượng với bọn họ, không phải là để đuổi bọn họ đi.
Thế nhưng Phó Đình Viễn lại cảnh cáo, doạ người, với tình cảnh của bọn họ làm gì còn có lực để đối kháng với Phó Đình Viễn.
Không nói gì khách, chỉ là hai người đàn ông vạm vỡ sau lưng bọn họ cũng đủ khiến bọn họ mềm chân.
Vào lúc này, Du Tùng đột nhiên lên tiếng: “Ôi, tổng giám đốc Phó, sao cậu lại che chở cho Du Ân như thế, không phải đã yêu nó rồi chứ?”
Phó Đình Viễn tặng Du Tùng một ánh mắt lạnh lẽo, Du Tùng thêm can đảm lớn tiếng nói: "Tổng giám đốc Phó, cậu cho chúng tôi một triệu, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật.”
Phó Đình Viễn nghe vậy, cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn hai người đàn ông vạm vỡ phía sau bọn họ.
Hai người kia lập tức tiến lên, Du Tùng và Du Thế Quần cũng không kịp phản ứng, người lập tức bị đẩy mạnh xuống đất.
sức lực của hai người đàn ông vạm cỡ kia vừa thô vừa nặng, hai người đau đến mức nhanh chóng kêu rên.
Phó Đình Viễn lạnh lùng phun ra một chữ: “Nói!”
Trong ba năm kia, tiền anh cho hai tên cặn bã này đã quá nhiều, anh cũng sẽ không cho bọn họ thêm một chút nào nữa,
Nếu như bọn họ đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, anh cũng sẽ bố thí cho họ một chút, nhưng bây giờ bọn họ không xứng.
Ban đầu Dụ Tùng vẫn không muốn nói, thế nhưng lực tay của hai người đàn ông vạm vỡ kia quá lớn, anh ta lập tức cảm thấy xương mình cũng sắp gãy.
Lập tức kêu thảm thiết, không ngừng nói: “Du Ân thật sự rất yêu cầu, sở dĩ ban đầu chúng tôi đưa nó lên giường của cậu là bởi vì tôi đọc trộm nhật ký của cô ta, bên trong cô ta viết rất có tình ý với cậu.”
“Nếu như người ngủ với con bé là người đàn ông khác, chắc chắn có chết nó cũng không gả, nhưng người đó là cậu, là người cô ta yêu sâu đậm, cho nên cuối cùng cô ta mới đồng ý gả.”
“Tôi biết, nhiều năm như thể cậu vốn không tin cô ta có tình ý với cậu, nhưng đây là sự thật, cô ấy nói đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.”
Ánh mắt Phó Đình Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng lớn, anh không ngờ sẽ được nghe như thế.
Du Ân đúng thật đã nói yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ tin.
Anh vẫn luôn cảm thấy cái gọi là yêu, là hư tình giả ý, là vì biểu dương sự thâm tình của cô, để có thể ngồi vững trên vị trí bà Phó.
Anh vẫn luôn cho rằng, cô và Du Thế Quần và cả Dụ Tùng cùng phe với nhau.
Lần trước cô nói một trận bất ngờ vào bốn năm trước, anh mới biết hoá ra cô bị mưu hại.
Lúc ấy, anh hỏi cô nếu đều là bị mưu hại tại sao còn muốn gả cho anh, cô dời sang đề tài khác, không trả lời anh,
Hoá ra, cái cô gọi là yêu đều là thật.
Cuối cùng hai người Du Tùng và Du Thế Quần cũng bị hai người đàn ông vạm vỡ xách ra ngoài, cho dù Du Tùng từng nói một bí mật Phó Đình Viễn không biết, đãi ngộ của bọn họ cũng không tốt hơn.