Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Nam xong, Phó Đình Viễn lại giương mắt nhìn về phía ông cụ trên giường bệnh và nói: “Thay vì dành nhiều thời gian để tìm một người phụ nữ khác cho cháu, ông nên dành nhiều thời gian hơn để giúp cháu theo đuổi lại Du Ân mới phải."

 

Nếu không phải vì thân thể suy yếu, giờ phút này có thể ông cụ đã nhảy dựng lên từ trên giường bệnh. Ông tức giận gầm lên: "Cháu cho rằng ông không muốn theo đuổi giúp cháu sao? Nhưng cháu không nhìn xem bây giờ người ta có thân phận gì kìa!"

 

Nếu có thể, ông cụ chắc chắn hy vọng rằng Phó Đình Viễn và Du Ân có thể quay lại với nhau.

 

Du Ân là một cô gái tốt, thực ra cháu trai của ông cũng là một người đàn ông tốt. Nếu cả hai đều yêu nhau, thật lòng muốn ở bên nhau thì cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.

 

Nhưng trước kia cháu trai ông lòng điếc mắt mù, đã bỏ lỡ.

 

"Diệp Văn và nhà họ Diệp hết sức bảo vệ con bé, nếu cháu muốn theo đuổi lại con bé thì khó như lên trời!"

 

“Đó là lý do tại sao ông khuyên cháu nên từ bỏ càng sớm càng tốt.” Ông cụ giận dữ liếc nhìn cháu mình: “Nói thật, nếu ông có một đứa con gái và nó bị một người đàn ông làm tổn thương như vậy, thế nào ông cũng phải đánh chết thằng đó."

 

Phó Đình Viễn cụp mắt xuống: "Cho dù có khó khăn đến đâu cháu cũng muốn theo đuổi được cô ấy."

 

Nếu không, cuộc sống lâu dài này còn có ý nghĩa gì nữa?

 

Nếu không, nắm giữ khối tài sản này trong tay có ý nghĩa gì?

 

Trước đây anh không hiểu điều đó, anh nghĩ rằng giá trị tồn tại của một người đàn ông nằm ở sự thành công trong sự nghiệp của anh ta.

 

Nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ có tự hào về cả tình yêu và sự nghiệp mới là thành công thực sự. Hơn nữa anh có thể chỉ cần tình yêu chứ không cần sự nghiệp, chỉ cần người dành tình cảm cho anh là Du Ân.

 

Chẳng trách người xưa nói yêu mỹ nhân sẽ không yêu giang sơn, giờ anh cũng thấy như vậy.

 

“Được rồi, cháu có thể cút khỏi đây rồi, ông không chết được đâu.” Ông cụ không nghe nổi mấy lời thâm tình này của Phó Đình Viễn, vừa nghe liền nhớ tới cháu trai này lúc trước nghiến răng nghiến lợi đối nghịch với ông như thế nào.

 

Ông cụ sợ bóng sợ gió một hồi, Phó Đình Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó, Du Ân bước vào phòng bệnh rồi dặn dò ông cụ một lúc lâu rằng ông nên chú ý đến cơ thể của mình như thế nào. Bấy giờ cả hai mới cùng nhau rời đi.

 

Trên đường trở về biệt thự, Phó Đình Viễn nhận được một cuộc gọi từ Chu Nam.

 

Chu Nam có chút đau khổ nói trong điện thoại: "Sếp Phó, gần đây anh không có công việc gì cần đi công tác mà nhỉ?"

 

Sếp không có kế hoạch đi công tác mà yêu cầu anh ta phải thu xếp kế hoạch đi công tác. Anh ta là một trợ lý thì làm sao dám sắp xếp công việc cho sếp chứ?

 

Phó Đình Viễn cau mày suy nghĩ một lúc, quả thật không có.

 

Nhưng anh lại nói tiếp: "Vậy nghỉ phép."

 

Chu Nam không thể tin được: "Nghỉ phép ư?"

 

Anh ta đi theo Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, ông chủ nhà mình chưa từng đi nghỉ dài ngày chứ đừng nói là đi nghỉ phép.

 

Cũng không phải là Phó thị quá hà khắc với nhân viên của mình đến mức không cho họ nghỉ phép hàng năm. Đãi ngộ của Phó thị vẫn rất tốt, mọi quyền lợi mà nhân viên lẽ ra phải có thì đều có. Chỉ là cá nhân Phó Đình Viễn không bao giờ nghỉ mà thôi.

 

Các ông chủ của các công ty khác đều đi du lịch khắp nơi trên thế giới để tận hưởng cuộc sống ngay khi có thời gian, hoặc là cùng với vợ con, hoặc là cùng với các cô gái trẻ. Trong khi ông chủ nhà mình thì lại cống hiến hết mình cho công việc ngay khi có thời gian, cứ như một bộ máy làm việc không có cảm xúc.

 

Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của anh với Du Ân mấy năm đó rơi vào tình trạng như vậy nên cũng không thể cùng Du Ân đi du lịch khắp thế giới.

 

Phó Đình Viễn trả lời: "Ừ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK