"Lúc trước khi Tô Ngưng giới thiệu Du Ân tới đây làm biên kịch thực tập, tôi tùy tiện cho cô ấy nhận làm một kịch bản, để cô ấy viết sơ lược để kiểm tra. Kết quả bản sơ lược do Du Ân viết là thứ hấp dẫn người khác nhất trong số những biên kịch mới, ngay lập tức đã bị cô Trang nhìn trúng, trực tiếp tìm tới tôi nói muốn nhận Du Ân làm học trò."
Ánh mắt Phó Đình Viễn thoáng hiện lên vẻ sững sốt, ai cũng biết Trang Ân Tri ít nhận những biên kịch mới, không ngờ Du Ân lại được bà ấy chủ động yêu cầu.
Chung Văn Thành nhìn thấu sự sửng sốt trong đáy mắt Phó Đình Viễn, lại nói: "Từ nhỏ Du Ân chỉ thích văn học, lúc còn đi học đã bắt đầu đi thi viết văn, hơn nữa còn giành được giải thưởng. Lúc trước thi vào trường đại học cũng là thủ khoa khối văn của Giang Thành, lúc tốt nghiệp đã đứng đầu chuyên ngành hỉ kịch văn học chuyên nghiệp."
"Cho dù không có tôi hay cô Trang thì cô ấy vẫn là một viên ngọc mới chói mắt trong giới biên kịch."
"Dĩ nhiên, nếu không có ba năm hôn nhân kia với anh thì có thể bây giờ cô ấy đã thành danh rồi."
Bởi vì phải tận chức tận trách với chức mợ chủ Phó kia, thế nên cô chỉ có thể làm biên kịch thực tập, không có cách nào tập trung tất cả tinh lực và thời gian để sáng tác kịch bản.
Những lời này của Chung Văn Thành là muốn ám chỉ Phó Đình Viễn làm chậm trễ sự nghiệp của Du Ân, khiến cho Phó Đình Viễn tức giận.
Anh tức giận nhìn Chung Văn Thành bằng ánh mắt lạnh lẽo, anh xoay người cầm lấy số điện thoại kia rồi bỏ đi.
Du Ân lại là thủ khoa đứng đầu chuyên ngành văn học, với tài hoa xuất chúng đã làm cho Trang Ân Tri biết, chủ động yêu cầu thu nhận, cô xuất sắc như vậy lại giống như một tòa núi lớn đè ép trong lòng Phó Đình Viễn, sự buồn bực khiến anh không thể thở nổi.
Qủa thật anh không biết Du Ân lại ưu tú như vậy, cho tới bây giờ anh còn chưa thật sự hiểu gì về cô.
Cuộc hôn nhân lúc trước với cô, anh vẫn luôn chìm trong sự tức giận vì bị cô và ba cô tính kế, ngoại trừ chán ghét còn có cả căm thù.
Và cách để anh phát tiết cảm xúc tiêu cực này chính là tra tấn cô mạnh bạo
trên giường, nhìn thấy cô run rẩy khóc dưới thân mình, anh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau khi bình tĩnh trở lại, cũng bởi vì thói quen luôn kiêu ngạo trước mặt cô mà không bỏ xuống được cái tôi để chung sống một cách bình thường với cô, đương nhiên cũng sẽ không hiểu gì về cô.
Phó Đình Viễn mang tâm trạng lo lắng rời khỏi văn phòng của Chung Văn Thành, Thẩm Dao đứng ở phía đối diện, đi tới khoác tay anh: "Anh và sếp Chung đã bàn xong kịch bản?"
Phó Đình Viễn từ một tiếng, sau đó nói: "Đi thôi, đưa em về trước."
Thẩm Dao lại dán lên cánh tay anh, làm nũng: "Em không muốn về, muốn ở bên cạnh anh cả ngày."
Phó Đình Viễn rũ mắt nhìn cô ta: "Mỗi ngày anh đều bận rộn nhiều việc, không phải em không biết."
Thẩm Dao cũng biết có chừng mực, thế là quay lại nói: "Vậy tối nay chúng ta ăn cơm với nhau nhé? Đã lâu rồi anh không ăn cơm với em."
Phó Đình Viễn đồng ý: "Được, để lát nữa