Quán cà phê Thời Gian và cả quán bar Hoa Lộ mà Phó Đình Viễn thường đến đều nằm dưới trướng của Dịch Thận Chi. Đó cũng là cứ điểm để trò chuyện hoặc gặp gỡ những khách hàng quan trọng của bọn họ trong ngày thường.
Mỗi một nhân viên ở hai nơi này ngoại trừ công việc của mình ở mặt ngoài thì đều có thân thủ rất tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đến bảo vệ họ trước tiên.
Từng có chuyện Phó Thiến Thiến gây ra, Phó Đình Viễn hiện rất quan tâm đến sự an toàn của Du Ân.
Du Ân nhận thấy điều gì đó từ giọng điệu nghiêm nghị của Phó Đình Viễn, hỏi anh với vẻ hoài nghi: "Chắc không phải nhân viên quán này, ai cũng biết võ đấy chứ?"
Nếu không tại sao anh lại nói có chuyện gì xảy ra thì có thể "bảo vệ" cô?
Phó Đình Viễn nhẹ nhàng đáp lại có một câu: "Em cho là thế nào?"
Du Ân hít sâu một hơi, sau đó cảnh giác hỏi anh: "Phó Đình Viễn, anh làm ăn có đứng đắn không đó?"
Anh và mấy người Dịch Thận Chi đặc biệt kinh doanh một quán cà phê như vậy, còn sắp xếp rất nhiều người có thân thủ rất tốt. Cảnh tượng này cứ có cảm giác như là thủ đoạn mà các đại ca xã hội đen trong mấy bộ phim điện ảnh trên TV mới có.
LU
Phó Đình Viễn bị bộ dạng của cô chọc tức đến bật cười: "Nếu tôi không phải kinh doanh đứng đắn thì có thể được bầu làm mười người trẻ xuất sắc hàng đầu Giang Thành à?"
Phó Đình Viễn vừa nói như vậy, Du Ân trái lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy người Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi trước đó được bình chọn là mười thanh niên tài tuấn hàng đầu ở Giang Thành hàng năm, được chính phủ công nhận và trao giải, chắc chắn không thể làm càn.
Phó Đình Viễn giải thích: "Mọi ngành đều có mặt nguy hiểm của nó. Chúng tôi làm như vậy là vì sự an toàn cá nhân của chính mình."
Không phải ai cũng có thể chấp nhận thất bại, có người sẽ bí quá hóa liều nếu không đạt được lợi ích như mong muốn, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Hơn nữa số tiền liên quan càng lớn càng khiến nhiều người suy nghĩ không thông.
Bọn họ cũng là để tự bảo vệ mình. Phòng ngừa chu đáo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào là môn học bắt buộc của bọn họ.
"Ồ.” Du Ân gật đầu, sau đó còn nói: “Vậy thì Annie mà trước đây tôi học làm cà phê cùng cũng có thân thủ rất tốt?”
Annie là nhân viên pha chế tại quán cà phê Thời Gian, lúc trước cô đã học cách pha cà phê từ Annie.
Phó Đình Viễn gật đầu: "Ừ, đai đen Taekwondo, nhà vô địch cách đấu."
Du Ân sững sờ. Cô thật sự không thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp như Annie, làm một công việc cao cấp là nhân viên pha chế lại có quyền cước công phu tốt như vậy. Thế mà lúc trước cô lại không nhìn ra được một chút nào.
Phó Đình Viễn nói thêm: "Những lúc không có việc gì, em có thể tiếp tục tìm cô ấy bái sư học nghệ. Lần này học thuật phòng thân gì đó."
Du Ân cảm thấy lời đề nghị này của anh không tệ, vừa định gật đầu đồng ý thì đã thấy Phó Đình Viễn xoay người đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Với thân thể này của em, vẫn nên tìm cho em một vệ sĩ thì hơn."
Du Ân có chút không vui: "Thân thể này của tôi thì làm sao?"
Cô thừa nhận rằng mặc dù cô hơi gầy nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không học được thuật phòng thân chứ?
Phó Đình Viễn lại nhìn cô thật sâu, sau đó khàn giọng nói: "Không làm sao cả, chỗ nên có thịt cũng rất có thịt."
Du Ân: "..."
Sau khi ly hôn, chồng trước bỗng nhiên giở trò lưu manh, làm sao bây giờ?
Phó Đình Viễn trông có vẻ bình tĩnh, lại cúi đầu xuống ăn.
Không thể tiếp tục đối mặt với cô thêm nữa, bằng không thật sự rất muốn tiến lên cắn cho cô một cái.
Phó Đình Viễn cũng không ngờ rằng rõ ràng mình đang trêu chọc Du Ân, nhưng cuối cùng trêu chọc đến nỗi toàn thân mình bốc hỏa. Anh vừa ăn, trong đầu anh vừa hiện lên những hình ảnh kiều diễm của hai người họ trước đây khi ở cùng nhau.