Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Đúng rồi, lần sau mời tớ uống cà phê, tớ muốn dùng chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo cho cậu. Để tớ xem chiếc cốc đắt tiền như vậy có thơm hơn hẳn hay không." 

Du Ân không biết nên cười hay nên khóc: "Cậu cứ lắm mồm suốt ngày đi." 

Nói về chiếc cốc mà Phó Đình Viễn đưa cho cô, cô chưa bao giờ sử dụng. 

Bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng bằng cách nào Phó Đình Viễn lại tìm được người làm ra một chiếc giống hệt như vậy. Quả nhiên tiến có thể sai ma khiến quỷ mà! 

Tô Ngưng duỗi lưng nói: "Được rồi, được rồi, cậu mau đi viết bản thảo đi. Tớ đi tập thể dục đây. "Truyền Kỳ Dung Phi" sắp khai máy rồi, tớ phải giữ vững hình tượng của mình." 

“Đi đi đi đi, đến lúc đó diễn vai Vương phi cho thật xinh đẹp.” Du Ân đã xem bức ảnh tạo hình Vương phi của Tô Ngưng, đó hoàn toàn chính là nhân vật trong cảm nhận của cô. 

Phó Đình Viễn không có ở đây, Du Ân cảm thấy cuộc sống của mình thật yên tĩnh. 

Ở nhà viết lách, lúc nghỉ ngơi thì trêu chọc con mèo, pha một tách cà phê, nấu chút đồ ăn, buổi tối gọi điện thoại cho ông cụ, lại trò chuyện với Diệp Văn trên cuộc gọi video một lúc, một ngày đã trôi qua. 

Sáng hôm sau, khi Du Ân vẫn đang làm tổ trong chăn bông, điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh của cuộc gọi video. 

Du Ân mơ màng cầm lấy nhìn thì thấy, hóa ra là Phó Đình Viễn âm hồn không tan đang gọi. 

Cô chỉ biết thở dài cảm khái mình đã có một ngày bình yên, ngay cả ngủ cũng rất ngon giấc, không ngờ anh lại bắt đầu rồi. 

Du Ân chẳng còn chút buồn ngủ nào, nhưng cô vẫn chọn ngắt cuộc gọi video. 

Thứ nhất, cô không muốn nhìn thấy Phó Đình Viễn chút nào. Thứ hai, bây giờ cô chưa thức dậy nên không thích hợp để gọi video với một người đàn ông. 

Sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho anh: "Có chuyện gì không?" 

Phó Đình Viễn trả lời: "Tôi muốn gặp Tiểu Tiểu." 

Du Ân làm tổ ở trên giường đảo mắt một vòng đầy xem thường. Anh cho rằng cô không biết anh có ý gì à? 

Anh muốn xem Tiểu Tiểu qua video, cố tình muốn nhìn cô. 

Cô chẳng thèm nhìn anh đâu, cũng chẳng muốn bị anh nhìn. 

Vì vậy, cô cố ý xuống lầu quay một đoạn video của Tiểu Tiểu gửi cho Phó Đình Viễn, sau đó còn gửi rất nhiều bức ảnh của Tiểu Tiểu mà cô vừa mới chụp ngày hôm qua. 

Không phải anh muốn nhìn Tiểu Tiểu sao? Chừng này đủ cho anh nhìn rồi nhỉ? 

Bên kia, Phó Đình Viễn cực kỳ tức giận vì hành vi của cô. Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng mới đến New Zealand, vào khách sạn nghỉ ngơi một lúc, chẳng bao lâu mà đã nhớ cô đến phát điên. 

Nếu không phải lo rằng buổi tối cô vẫn còn đang ngủ thì anh đã gọi video từ lâu rồi. 

Cô rõ ràng biết anh có ý gì, nhưng lại cố tình không để anh nhìn. 

Anh nhìn một con mèo để làm gì? 

Anh muốn nhìn người của cô! 

Hiện tại khỏi nói cũng biết Phó Đình Viễn hối hận đến mức nào khi tự mình chạy đi công tác. Ngay khi máy bay cất cánh thì anh đã hối hận rồi, hận không thể nhảy xuống máy bay. 

Anh thoát khỏi thế trận xem mắt của ông cụ, nhưng cũng rơi vào cảnh nhớ nhung điên cuồng. 

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có chuyện trong kịch bản muốn dặn dò." 

Du Ân bình tĩnh đáp: "Vậy thì chat voice đi." 

Phó Đình Viễn tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên, đưa tay lên bóp trán. Anh cảm thấy mình cần phải mua vé máy bay rồi về ngay. 

Nhưng ít ra thì anh cũng bình tĩnh lại, nếu đã đi thật xa đến tận đây một chuyến thì nếu có thể bàn chuyện công việc vẫn nên bàn đi. 

Du Ân đợi một lúc, không thấy Phó Đình Viễn liên miên không dứt nữa thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. 

Anh cố tình gây sự, cô cũng có mánh khóe riêng để đối phó, như vậy cũng rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK