Mục lục
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, Phó Đình Viễn có tiền thì sao, Du Ân tài năng thì lại thế nào, bọn họ có thủ đoạn. 

Phó Đình Viễn và Du Ân đi qua sân trước đến sân sau, những ngôi nhà ở sân sau đều là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng sủa, thoạt nhìn đã cho người ta cảm giác bình yên. 

Hàng ngày được sống trong một khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ như vậy, cảm hứng viết lách trong lòng chắc hẳn là vô tận. 

Diệp Văn bước ra khỏi phòng để nghênh đón bọn họ, vốn muốn vừa trò chuyện vừa đưa hai người vào. 

Nhưng Diệp Văn vẫn luôn trầm ổn vừa nhìn thấy Du Ân đang đứng cùng với Phó Đình Viễn thì cả người hơi sững lại: "Cô.." 

Du Ân không để tâm đến sự khác thường của Diệp Văn, cô nghiêm túc cúi đầu chào, sau đó tự giới thiệu: “Xin chào ông Diệp, tôi tên là Du Ân, bút danh là Vi Lương, rất hân hạnh được gặp ông." 

Du Ân giới thiệu bản thân xong cũng đã khiến Diệp Văn định thần lại. 

Sau khi nhận thấy mình đã thất thế, ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại và nhẹ nhàng đưa tay về phía Du Ân rồi nói: "Xin chào." 

Sau đó, ông ấy bắt tay với Phó Đình Viễn: "Tổng giám đốc Phó, mời vào." 

Phó Đình Viễn khẽ gật đầu, rồi cùng Du Ân bước vào phòng khách của Diệp 

Văn. 

Du Ân không nhận ra sự thất thổ của Diệp Văn vì cô quá phấn khích, nhưng Phó Đình Viễn đã nhận ra điều đó. 

Trong ấn tượng của Phó Đình Viễn, Diệp Văn là một người có khả năng kiểm soát cảm xúc rất tốt, sao ông ấy lại thất thổ khi nhìn thấy Du Ân? 

Nhưng rõ ràng, lúc này không phải là lúc để để ý đến những chuyện đó. 

Diệp Văn mời Phó Đình Viễn và Du Ân ngồi xuống ghế sofa, người giúp việc mang trà mới pha tới cho họ. 

Diệp Văn không nhịn được, ánh mắt ông ấy lại rơi vào khuôn mặt của cô gái đối diện. 

Không biết có phải do mắt ông ấy đã mờ hay không mà ông ấy luôn cảm thấy cô gái đối diện nhìn có chút giống bạn cũ của ông ấy. 

“Ông Diệp, chúng ta bắt đầu thôi.” Phó Đình Viễn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng. 

Mặc dù Diệp Văn là một tiền bối rất được kính trọng nhưng dù sao Diệp Văn cũng là một người đàn ông, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Du Ân khiến Phó Đình Viễn cảm thấy rất không vui. 

Đừng nói Diệp Văn này bề ngoài giả vờ âu yếm vợ nhưng thực ra lại là một tên cặn bã thích gái trẻ đẹp nhé? 

Diệp Văn thu ánh mắt lại và cố gắng tập trung vào công việc. 

Khi bắt đầu làm việc, khuôn mặt của Diệp Văn lập tức trở nên nghiêm túc, ông ấy nhìn Phó Đình Viễn và Du Ân nói: “Hai người có thấy Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường vừa rời đi không?" 

Cả hai gật đầu: “Có." 

Diệp Văn nhìn hai người họ với ánh mắt phức tạp, rồi nói từng chữ: "Thành thật mà nói, bản thảo mà hai người cung cấp giống hệt với bản thảo do hai người kia vừa cung cấp." 

“Cái gì?” Phó Đình Viễn và Du Ân đều nghi ngờ hỏi. 

Diệp Văn nói thêm: "Ngoài ra, bản thảo của họ đã được gửi cho tôi sớm hơn hai người nửa tiếng." 

Hàm ý là bản thảo của Du Ân sao chép của Thôi Thiên Tường. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK