Dưới sự buồn bực của ông cụ, ông càng ngày càng chướng mắt Phó Đình Viễn.
Mặc dù rất suy yếu, nhưng ông vẫn liếc xéo Phó Đình Viễn: "Cháu đi ra ngoài trước, ông có chuyện muốn nói với Du Ân."
Thái độ của Phó Đình Viễn đối với ông cụ là đã sớm tập mãi thành quen rồi. Khi anh và Du Ân còn ở bên nhau, lúc nào ông cụ cũng thiên vị Du Ân, ngược lại lại tỏ ra lạnh nhạt với cháu trai của mình.
Khi đó anh luôn cho rằng Du Ân đang cố ý khoe tài giả tạo trước mặt ông cụ, luôn cho rằng Du Ân đang cố ý lấy lòng ông cụ, cho nên ông cụ mới có thể đối xử tốt với cô như vậy.
Giờ nghĩ lại, trong cả nhà họ Phó chỉ có một mình ông cụ mới thấy được chỗ tốt của Du Ân.
Cũng có thể nói, trong toàn bộ nhà họ Phó, chỉ có ông cụ là thực sự quan tâm đến anh.
Trong lòng người cha Phó Giang chưa bao giờ có gia đình này, không có mẹ anh, không có người con trai là anh, cũng như không có cô con gái Phó Thiến Thiến kia.
Cả Phó Giang và Đổng Văn Huệ đều chán ghét Du Ân vì họ chỉ muốn anh kết hôn với Thẩm Dao để có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hữu hảo với Thẩm Thanh Sơn.
Về phần Phó Thiến Thiến, bởi vì có mối quan hệ tốt với Thẩm Dao nên chán Du Ân mà chẳng cần có lý do gì.
Chỉ có ông cụ mới phân tích tính tình của anh, dò xét tính cách của Du Ân, nghĩ cô là một cô gái tốt, thật tình nghĩ cho anh, mới mong anh có được một mái ấm êm đẹp.
Chỉ tiếc anh đã phụ lại nỗi khổ tâm của ông cụ, cũng phụ Du Ân.
Sau khi Phó Đình Viễn rời khỏi phòng bệnh, ông cụ ra hiệu Du Ân lấy ghế đẩu và ngồi xuống.
Quản gia đỡ ông cụ tựa vào đầu giường, cũng lui ra ngoài.
Ông cụ nhìn Du Ân mà xúc động nói: "Ông đã xem tin tức, không ngờ cháu lại là con gái của nhà họ Diệp."
Sau khi ông cụ nói xong lại tự giễu: "Ông đã nói mà, ánh mắt của ông rất tốt, liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cô con gái nhà giàu lưu lạc bên ngoài."
“Những người khác ấy, họ đều là những kẻ thiển cận chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt."
Ông cụ không ngớt lời phàn nàn về mấy người Phó Giang, Đổng Văn Huệ, Du Ân không khỏi cười nhẹ.
Tính cách của ông cụ thực sự rất thú vị, không hiểu sao Phó Giang và cả anh em Phó Đình Viễn lại không được thừa hưởng gen nào về mặt này.
Du Ân cười, khẽ nói: "Vốn dĩ cháu định hôm nào đó sẽ đi thăm ông, chính thức nói chuyện này với ông."
Ông cụ lắc đầu: "Không sao."
“Chỉ cần cháu vui vẻ, ông có thể yên tâm rồi.” Ông cụ nhìn Du Ân một cách từ ái rồi nói: “Ông nhìn tin tức là biết nhà họ Diệp đối xử với cháu rất tốt, coi cháu như bảo bối.”
“Du Ân à.” Đêm nay dường như ông cụ có hơi thương cảm: “Ông nội phải nói với cháu một tiếng xin lỗi.”
Du Ân biết ông cụ định nói gì, vội nói: "Cuộc hôn nhân này không phải lỗi của ông, là do cháu tự nguyện."
Nhưng ông cụ kiên quyết: "Nếu không phải ông ép Đình Viễn lấy cháu, có lẽ cháu chỉ thất tình trong một thời gian ngắn mà thôi, thay vì rơi vào cuộc hôn nhân tuyệt vọng suốt ba năm."
"Nếu cháu không kết hôn, nói không chừng cháu đã sớm đạt được thành công trong sự nghiệp bây giờ rồi."
"Thành tựu sự nghiệp của cháu, cùng với gia cảnh nhà họ Diệp của cháu, cháu của bây giờ vốn sẽ là một thiên kim chói lọi nhất thủ đô, nhưng bởi vì cháu đã kết hôn..."
Ông cụ nói đến đây bỗng nhiên không nói nổi nữa.
Du Ân biết ông cụ đang hối hận vì lẽ ra cô có thể có cuộc sống hoàn hảo hơn nên nhanh chóng an ủi ông cụ: "Ông ơi, suy nghĩ của ông bảo thủ quá rồi đó. Bây giờ chuyện đã từng kết hôn cũng chẳng tính là gì đâu."