Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Bà ơi, bà vốn không nên đặt hy vọng gia đình vô dụng nhà bọn họ. Con đã nhờ gia đình Phương Tuấn tìm cách, nói không chừng bọn họ có khả năng?”
“Thật không? Con có cách nào không?” Hạ Tri Thu mong đợi hỏi
Phương Tuấn trả lời, khuôn mặt vẫn còn sưng tấy: “Đương nhiên có cách, đơn giản là tốn chút tiền
Lão phu nhân, bà yên tâm, con không giống bọn họ vô dụnng như vậy, không có khả năng lại thích khoác lác, chuyện này, cứ giao cho con, ngày mai con sẽ mai thiệp mời đến cho bà.”
“Tốt… tốt… tốt… thời điểm quan trọng, vẫn là Mộng Mộng làm nên chuyện … cho nên, khi còn bé, bà đã nói với ông nội của con từ lâu. Làm người, ba tuổi nhìn tám tuổi, tám tuổi nhìn già. ông nội con luôn nói Giang Hâm có tiền đồ, còn bà thì nói, Mộng Mộng là khẳng định giỏi hơn Giang Hâm rất nhiều.” Nụ cười xán lạn nở trên sắc mặt Hạ Tri Thu.
“Như vậy, tôi cũng không đoạt công lại của anh, anh cứ làm đi, xem như cho anh cơ hội thể hiện.” Thẩm Hạo người vẫn một mực không có liên tiếng mởi miệng nói.
“Lại muốn giả vờ? Hai người đến cả thiệp mời còn không có, vậy mà còn dám đứng đây nói chuyện.”
“Đúng vậy, không có năng lực thì ở yên một bên, không cần xen vào? Có vẻ như cậu có thể?” Hạ Tri Thu nghiêm nghị nói
“Đối với bữa tiệc sinh nhật này,
người ngoài cần mời thiệp mời, nhưng chúng ta là chủ nhà không cần đưa thiệp mời.” Thẩm Hạo nói như đinh đóng cột, ngay cả Giang Hâm cũng suýt nữa tin tưởng.
“Được rồi… Bà nội, cậu ta là tên thần kinh, chủ nhà sao? Con thấy chắc chắn là mắc chứng ảo tưởng.” vẻ mặt Giang Mộng khinh thường.
Hạ Tri Thu cũng hơi nhíu mày, lạnh giọng nói với Giang Hâm: “Bảo cậu ta quản tốt cái miệng của mình,hãy học hỏi thêm từ Phương Tuấn … cho dù 1 phần
10 của Phương Tuấn cũng đủ rối…
Thẩm Hạo bất lực mỉm cười, muốn lấy một bàn cho Giang gia, chẳng qua chỉ cần một cú điện thoại của anh.
Bây giờ xem ra, có vẻ như họ không cần …
Giang Hâm kéo Thẩm Hạo, cau mày lắc đầu.
Cô biết Thẩm Hạo chỉ muốn tranh giành thể diện cho mình, nhưng kiểu khoe khoang khoác lác này, cô cũng không thích …
Hướng gió trên bàn ăn cũng ngay lập tức đảo chiều sang Giang Mộng và Phương Tuấn.
Phương Tuấn bị mọi ngươi tâng bốc có chút lâng lâng, trực tiếp đồng ý giúp Giang gia kiếm ba tấm thiệp mời, lần lượt cho Hạ Tri Thu, Giang Trị Quốc và Giang Trị Sơn.
Giang gia càng thêm hưng phấn, tiếp tục nịnh nọt Phương Tuấn.
Giang Mộng nhìn vị hôn phu của mình được Giang gia chúng tinh phùng nguyệt.
Theo bản năng nhìn qua, gia đình Giang Hâm, vốn là nhân vật chính, không có ai để ý đến họ, trong lòng không khỏi mừng thầm …
“Ba, không phải lúc trước ba nói mình nhận được ba tấm thiệp mời, tại sao bây giờ lại không có rồi?” Phương Tuấn khó chịu nói hỏi Phương Kiến Thủy.
“Ba tấm thiệp mời đó, chúng ta đều không nỡ dùng, nên đã đưa cho đối tác của chúng ta. Ba cũng là đang trải đường cho con. Dù sao, hai vợ chồng các con cũng có hai tấm … Mặt của con là làm sao vậy?” Phương Kiến Thủy nói xong mới để ý tới khuôn mặt con trai đang sưng lên như đầu heo.
“Không có gì… không có gì … con
bị ngã …” Phương Tuấn không có mặt mũi nào để kể lại sự tình vừa rồi.
Nếu Phương Kiến Thủy biết được, anh ta vu khống Hứa Đức Uyên, e rằng cả hai tấm thiêp cũng sẽ lấy lại.
Phương Kiến Thủy gật gật đầu, sau đó nói: “Con bao nhiêu tuổi… về sau làm việc phải cẩn thận hơn… Nhân tiện, con hỏi thiệp mời kia làm gì?”
“Coi đột nhiên nhớ ra nên hỏi một chút…” Phương Tuấn cười ha hả rồi lập tức ra khỏi phòng.
Vừa rời khỏi căn phòng, Giang Mộng đã chạy tới với vẻ mong đợi: “Thế nào? Thiệp mời đâu?”
“Ngày mai sẽ có … em cứ yên tâm. Những gì anh hứa với em, em chỉ cần quản lý thật tốt, Phương Tuấn mỉm cười không tự nhiên, thời điểm anh ta khoác lác khi nãy, Giang Mộng cũng có nhắc nhở. Hiện tại anh ta cũng không muốn mất mặt.
“Chồng … anh thật tuyệt… anh giúp em giữ thể diện như thế này. Hôm nay em sẽ hầu hạ anh thật tốt…” Giang Mộng hung hăng hôn lên mặt Phương Tuấn, thổi
hơi mập mờ bên tai Phương Tuấn.
Phương Tuấn ngay lập tức cười bỉ ổi, ôm Giang Mộng trở lại phòng.
Gia đình Giang Hâm trở về nhà.
Giang Hâm nghiêm mặt nói với Thẩm Hạo: “Thẩm Hạo, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Hạo thấy Giang Hâm như cỏ chuyện quan trọng, liền không nói gì đi theo.
Ngô Văn Tú ở phía sau nói: “Tiểu Hâm, con phải lập quy tắc cho cậu ấy. Hôm nay may là ở Giang gia, nếu ở bên ngoài, không biết chừng lại gây cho chúng ta phiền toái như thế nào.”
Tại đây có hình ảnh
“Mạnh miệng? Ý em là …” Thẩm Hạo khó hiểu hỏi.