Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Đồ nhà quê, tại sao còn đưược đà làm tới? Ngươi miệng như thế có thể, thế nào không lên trời đâu? Những rắc rối cậu gây ra cho Giang gia chúng tôi chưa đủ phiền à? Ngậm miệng chó của cậu lại. Nếu không phải tiểu Hâm tốt số, thì chắc là Giang gia của
chúng tôi đều bị đồ nhà quê cậu hại chế.”Hạ Tri Thu trực vừa dùng quải trượng đánh lên người Thẩm Hạo vừa mắng.
Thẩm Hạo cau mày nhìn Hạ Tri Thu.
“Cậu trừng mắt nhìn ai? Nếu không có Giang Hâm nhà chúng ta, thì cậu là cái thá gì? Mà lần này, Hứa lão gia chỉ nhận Giang Hâm là con gái nuôi, không liên quan gì đến cậu, biết chưa? Đồ phế phẩm như cậu … từ đâu lăn đến thì lăn trở về, đừng nghĩ đến cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Giang gia chúng tôi sẽ không
chấp nhận cậu, nghe rõ chưa? Cút ngay.”Hạ Tri Thu xù lông rốnc lên với Thẩm Hạo.
“Bà nội, anh ấy là vị hôn phu của con. Chuyện này không chỉ là do ông nội, mà Hứa lão gia cũng chỉ định. Hơn nữa, nhà chúng con không còn thuộc Giang gia nữa, đây không phải là ý của bà sao? Cho nên, Thẩm Hạo không cần Giang gia tiếp nhận.” Không đợi Thẩm phản bác, Giang Hâm đã trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Hạo, bảo vệ phía trước anh, ánh mắt kiên định.
Hạ Tri Thu bị lời nói của Giang
Hâm làm cho choáng váng, nhất thời không trả lời được: “Con … con … con làm sao có thể … vì tên nhà quê này … nói chuyện với bà nội như vậy?”
“Con gọi người một tiếng bà nội là vì ông nội! Xem ra, mọi người đã quên, các người như thế nào đem tôi bán cho Phú Đại Long!” Giang Hâm vô cùng kích động.
Giang gia ngẩn người một lúc.
Hạ Tri Thu nghiêm nghị nói: “Tất cả các người bước ra đây!”
Gia đình Giang Trị Quốc cũng bước ra ngoài.
“Quỳ xuống!” Hạ Tri Thu ra lệnh cho cả nhà Giang Trị Quốc.
Hứa Đức Uyên dùng trực thăng đưa Giang Hâm trở về, điều này đủ cho thấy Hứa gia rất coi trọng cô.
Chỉ cần Giang Hâm ờ Giang gia, việc đưa Giang gia trực tiếp gia
nhập dòng họ cấp cao ở Thông thành, cũng không còn là giấc mơ.
Giang Trị Quốc hiển nhiên không muốn quỳ xuống, mờ miệng muốn giải thích “Mẹ…”
“Đừng gọi tôi là mẹ, anh giao cháu gái của mình cho người khác, còn muốn chối sao? Nếu hôm nay Tiểu Hâm không tha thứ cho anh, thì cuốn gói ra khỏi Giang gia cho tôi, tôi cũng sẽ cắt bỏ tất cả chức vụ của các người ở công ty.
Khi Giang Trị Quốc nghe thấy
thế, cũng không giải thích nữa, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Ông ta có thể nghe thấy ra Hạ Tri Thu lần này quyết tâm như thế nào.
“Tiểu Hâm, bác nhất thời hồ đồ … nhưng chung quy cũng muốn tốt cho Giang gia, chỉ là hành động không suy nghĩ. Bác cả sai rồi …” Giang Trị Quốc xứng đáng làm diễn viên, diễn xuất vô cùng tốt.
Vừa nói vừa tự tát vào mặt mình, khóc lóc ăn năn.
Nhìn thấy Giang Hâm không chút
động lòng.
Hạ Tri Thu dùng gậy đánh Giang Càn đang quỳ trên mặt đất và nói: “Con bị câm sao?”
Giang Càn vô cùng không tình nguyện, nhưng trước sự đe dọa cùa Hạ Tri Thu, vẫn phải cúi đầu xin lỗi Giang Hâm.
Thẩm Hạo lạnh lùng xem màn kịch của họ, vẻ mặt của Giang Hâm cũng có chút xúc động.
Anh cười khổ một tiếng, thật sự là một người phụ nữ ngốc nghếch …
Quá lương thiện chính là ngu xuẩn.
Không ngoài dự liệu của anh, dưới sự trình diễn của gia đình Giang Trị Công, Giang Hâm cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Quên đi, các người đều đứng dậy.”
Giang Trị Quốc và bác gái cũng rất tàn nhẫn với chính mình, mặt cũng sưng lên, trán của Giang Trị Quốc cũng bật ra máu.
Hạ Tri Thu nhìn Giang Hâm, cẩn thận nói: “Tiểu Hâm, con có tha
thứ cho chúng ta không … Bà nội cũng giải thích với con … Con cũng nhìn thấy, chỉ cần bà nội có thẻ cứu con, bà nội nhất định làm như lần trước vậy, đánh cược cả Giang gia ờ đây để cứu con … Con cũng đã thấy mà …”
“Bà nội, đừng nói chuyện đó nữa, hãy để nó trôi qua đi.” Giang Hâm vẻ mặt lạnh băng nói.
“Tốt… tốt… tốt… con nói đúng, hãy để quá khứ trôi qua.” Hạ Tri Thu xoay sang Giang Trị Quốc nói: “Các người còn đang làm gì vậy? Mau lên, cám ơn Tiểu Hâm, tranh thù thời gian cảm ơn tiểu
Hâm tha cho các người một mạng.”