Gửi bạn truyện hay: tàn độc lương duyên
Đánh giá 10 sao cho truyện để nhay ho. com có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chẳng mấy chốc, Thẩm Hạo bày
ra thuật pháp. Khiến hắn cảm thấy tam quan đã bị phá vỡ.
Thẩm Hạo duỗi tay ra, một vài con sâu nhỏ chui lên từ bên dưới lớp da.
Sau đó, đặt vào mi tâm của hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng con bọ nhỏ đã xâm nhập vào bên trong như thế nào.
Dù không có bất kì đau đớn nào, nhưng cú sốc này không thể diễn tả thành lời.
Dưới hướng dẫn của Thẩm Hạo, chú thuật huyết cổ diễn ra suôn
sẻ.
Trong lúc nhất thời, Phú Đại Long không hề cảm thấy khó chịu chút nào, hắn cũng ngộ ra, chẳng trách Lý Toàn coi trọng Thẩm Hạo như vậy, cậu ấy là người tài!
Hắn cũng vững tin, bị mù môt con mắt, để đi theo một người như vậy, khẳng định là xứng đáng.
“Được rồi, sau này nếu không có việc gì đừng liên lạc với tôi, nếu có việc tôi sẽ tìm anh.” Thẩm Hạo dặn dò Phú Đại Long.
“Được rồi, Thẩm tiên sinh, mọi
thứ đều nghe cậu. Mà này, thằng nhóc Giang Càn, có muốn tôi dạy dỗ nó một trận không … Nếu không có nó, tôi sẽ không …” Phú Đại Long nói nửa chừng, đột ngột im bặt, không dám nói tiếp.
“Trước mắt không cần, anh cứ dưỡng thương thật tốt, khi cần tôi sẽ liên lạc với anh.” Thẩm Hạo nói xong, không ở lại lâu, liền rời đi.
Tới cửa, anh hỏi Lý Toàn: “Lý quản gia, vụ tai nạn xe điều tra như thế nào rồi?”
“Có thể khẳng định sơ bộ, là do
con người gây ra. về phần ai đứng sau, thì vẫn đang điều tra.” Lý Toàn đáp lại Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo gật đầu nói tiếp: “Hẳn là nhằm vào tôi, cũng có thể có chút liên quan đến kẻ thù của sư phụ!”
Lý Toàn gật đầu đáp: “Sau khi lão thần tiên rời đi, lão gia đã phái người đi điều tra. Tôi tin rằng sẽ sớm có đáp án.”
Thẩm Hạo gật đầu, trong lòng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đối với Lý Toàn nói: “Lý quản gia, có chuyện cần phiền ông.”
Lý Toàn cười nói: “Tiểu thần tiên, cậu đừng khách sáo với tôi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói cho tôi biết.”
“Tôi mới đến đây, cũng không có chỗ ở. Nhà vị hôn thê của tôi chỉ hơn 80 mét vuông. Cho nên, tôi
chỉ nghĩ đến nhờ ông hỗ trự giúp tôi một chỗ ở. Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần rộng rãi một chút, an ninh là được.”
Lý Toàn liền đáp ứng: “Được, chuyện này tôi sẽ thu xếp.”
Sau vài câu chào hỏi, Lý Toàn mong Thẩm Hạo có thời gian đi thăm Vân Đỉnh sơn trang, Hứa Đức Uyên vẫn luôn nhắc cậu.
Thẩm Hạo gật đầu.
Khi gọi xe trở về, trời đã nhá nhem tối.
Thẩm Hạo gõ cửa, chính là Ngô Văn Tú ra mở.
Bà ta nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét nói: “Sao cậu còn mặt mũi quay lại? Sao lại không biết xấu hổ như vậy? Cũng không xem lại bản thân mình, Giang Hâm của chúng ta là ai… cậu thức thời thì rời đi sớm một chút…”
Bà ta chưa kịp nói xong, Giang Hâm đã đi ra khỏi cửa phòng.
Ngô Văn Tú lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Cậu đã trở về? Đồ ăn vẫn còn chừa cho cậu…”
Thẩm Hạo mỉm cười bất lực. Ngô Văn Tú không trở thành một diễn viên cũng thật là đáng tiếc.
Không so đo với bà ta, hâm nóng thức ăn của mình, bắt đầu ăn.
Giang Hâm nói với Thầm Hạo: “Thẩm Hạo, tiếp theo anh có kế hoạch gì không?”
“Không có kế hoạch gì, bảo vệ em cho tốt. Sau đó, chữa khỏi căn bệnh kỳ quái của em.” Thẩm Hạo không chút nghĩ ngợi thốt ra.