Chương 58: Con không có sai lầm chứ
“Chiếc Rolls Royce mà anh thường đi, lão gia xảy ra chuyện gì sao?” Lý Toàn cũng lo lắng nói.
Hứa Đức Uyên không kịp trả lời, tay cầm điện thoại run run nói: “Tiểu Ngô, người … người thì sao … nhất định phải tìm cách cứu họ.”
“Những người trong xe chắc chắn không cứu được. Nhiệt độ cao từ vụ nổ thậm chí còn không để lại xác chết… Nhưng may mắn thay, lúc đó không có phương tiện nào khác và không
có thiệt hại nào thêm … Trong xe chắc là không có người mà ngài quen đúng không.” Ngô Nhi Quân hỏi, cảm giác không tốt…
Hứa Đức Uyên cảm thấy thở không ra hơi… ông ngồi phịch xuống ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, nhất thời không lên tiếng.
Lý Toàn ở bên cạnh cũng nghe rõ ràng. Một bên khuyên nhủ Hứa Đức Uyên, bên còn lại nói với Ngô Nhi Quân: “Tiểu Ngô, cậu nhất định phải tra xét ngiêm ngặt việc này. Ngoài ra, xác định số lượng thương vong.”
Nói xong, Lý Toàn gọi cho Thẩm Hạo, nhưng điện thoại di động của Thẩm Hạo không liên lạc được.
Muốn gọi cho Giang Hâm, nhưng phát hiện ra rằng ông ta không lưu số.
“Làm sao? Phải làm sao đây? Lão thần tiên chân trước mới giao phó cho tôi. Bây giờ tiểu thần tiên chết không thấy xác … làm sao có thể giải thích với ông ấy.” Hứa Đức Uyên lo lắng vỗ đùi.
“Nói… nói không chừng … bọn họ không ở trong xe …” đọc bản đầy đủ tại nhay ho . com Lý Toàn muốn an ủi, nhưng càng nói càng không có sức, căn cứ theo thời gian xảy ra vụ tai nạn, chính là lúc ồng an bài tài xế đón người.
“Để Ngô Nhi Quân nhanh chóng điều tra tất cả các tin tức về chiếc xe tải chờ dầu đó. Làm thế nào lại có xe chở dầu ở con đường đó chứ”! Hứa Đửc Uyên trầm mặc một hồi lâu mới mờ miệng
Lý Toàn gật đầu.
Người Giang gia đều đựi ở tầng
dưới trong căn hộ cũ nát của Giang Hâm, họ ngồi trên xe, muốn đợi Giang Hâm trở về sẽ xin lỗi cô càng sớm càng tốt.
Họ không đợi Giang Hâm trở về.
Tại đây có hình ảnh
“Bà nội, không thể sai được. Tin tức khẳng định chiếc Rolls Royce là của lão gia Hứa Đức Uyên, trên mạng nói là từ bệnh viện 345 đi ra. Xe của lão gia ra khỏi bệnh viện 345 … Còn có thể làm gì khác ngoài việc đón gia đình
họ?”Giang Càn có căn cứ lập luận.
“Thực sự là ông trời sẽ không phù hộ cho Giang gia của chúng ta.” Hạ Tri Thu thở dài.
Bà vốn tưởng rằng Giang Hâm đã trờ thành con gái nuôi của Hứa Đức Uyên, để Giang gia thực sự từ một con chim trĩ biến thành phượng hoàng.
Hôm nay, xem ra chẳng qua là giấc mơ hão huyền.
Nói xong, cho xe quay về, vừa vặn trở về tổ trạch.
“Dừng lại! Dừng lại!” Giang Trị Quốc chỉ vào chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, giống như là gặp quỳ.
Nhìn theo hướng ông ta chỉ, xa xa liền nhìn thấy xe của Từ Văn Sơn.
Hạ Tri Thu nói gần như tuyệt vọng: “Bọn họ đến quá sớm.”
“Là tôi, Thẩm Hạo!” Thẩm Hạo nhận lấy điện thoại của y tá.’Trời đất… cậu không sao… Cảm ơn Chúa.” Lý Toàn kêu lên sau khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạo.