Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 23: Cũng xem như giúp chúng tôi hoàn thành ước vọng
“Bà nội, lời anh cả nói là sự thật. Vừa rồi Phương Tuấn cũng nói với con, cha mẹ anh ấy cũng đã nhận được tin tức, nghe nói vị hôn phu của con bé là một tên nhà quê từ trên núi xuống, chỗ đó làm gì có gia tộc nào mà xuất hiện thiếu gia, con e rằng ông nội nói vậy để bảo vệ Giang Hâm”.
Từ bên cạnh nhảy ra một cô gái tầm khoản hai mươi tuổi
Cô là chi thứ hai của Giang gia, Giang Mộng, con gái của Giang Trị Sơn.
Khi Giang gia xảy ra chuyện, Giang Mộng đang ở bên gia đình vị hôn phu cùa mình là Phương gia , cô mới thoát khỏi tai bay vạ gió lần này.
Hạ Tri Thu suy nghĩ một lúc, bà chọn tin những gì Giang Càn nói.
Nếu như gia cảnh Thẩm Hạo thật sự lợi hại, trực tiếp chuyển lời cho Hứa Trọng Ung chẳng phải đơn giản hơn sao? cần gì phải ở đằng sau làm những chuyện kia đâu?
“Mẹ, đợi Giang Hâm lần này trở về. Nhất định phải đuổi bọn họ ra
khỏi Giang gia. Bây giờ Từ Văn Sơn kiêng kị Hứa gia, có thể sẽ không làm gì được. Nhưng thời gian sau, Hứa gia sẽ không mãi mãi bảo vệ chúng ta nữa, nếu Từi gia lại tới tìm chúng ta gây khó khăn, đến lúc đó, Hứa gia cũng sẽ không tới cứu chúng ta.”Giang Trị Quốc dẫn đầu đi ra nói với Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu gật đầu liên tục, không đợi bà lên tiếng.
Ngoài sân vang lên tiếng chuông cửa.
Giang Trị Quốc hùng hùng hổ hổ
nói: “Mẹ, nhìn xem … chắc là đồ sao chổi Giang Hâm đã trở về. Lần này, chúng ta nhất định phải đuổi bọn họ ra ngoài.”
Hắn ta mờ cửa, vừa định chửi bới, trong nháy mắt đã nhìn thấy Hứa Trọng Ung, nuốt những lời thô tục đã tới miệng trở lại.
“Hứa … Hứa tổng! Chuyện này … muộn như vậy … sao ngài lại ở đây? ngài… ngài làm sao biết chúng tôi ở đây?”
Hứa Trọng Ung nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Giang Trị Quốc, nhàn nhạt nói “Anh là?”
“Tôi là Giang Trị Quốc, mẹ tôi là người đứng đầu Giang gia…”
Giang Trị Quốc chưa kịp nói xong, Hứa Trọng Ung đã cắt ngang: “Vậy thì để người đứng đầu Giang gia đến nói chuyện với tôi.”
Giang Trị Quốc ngượng ngùng cười cười, vội vàng chạy vào nhà kêu lên: “Mẹ … là Hứa tổng tới rồi, tìm mẹ.”
Sau khi Hạ Tri Thu nghe thấy, anh ta đã chạy hết đường với sự giúp đỡ của Giang Càn và Giang Mộng bằng một cây gậy.
“Hứa tổng … không nghênh đón từ sớm, thật là thất kính … thất kính … mau vào nhà đi. Trị Sơn mau lấy loại hồng trà thượng hạng của chúng ta ra thiết đãi…”
“Được rôi, không cân phiên phức.
Tôi đến đề nói cho mọi người biết.” Hứa Trọng Ung xua tay, không có ý muốn vào nhà.
Hạ Trị Thu cung kính nói: “Hứa tổng, ngài nói… chỉ cần ngài phân phó, cho dù là để Giang gia lên núi đao, hay xuống chảo dầu, chúng tôi đều không từ chối.”
Hứa Trọng Ung thản nhiên: “Cũng không nghiêm trọng như vậy, chính là muốn để Giang gia nhận một người con rể?”
Hạ Tri Thu có chút khó hiểu, hỏi lại: “Nhận con rể?”
“Trước kia có chút gấp, không có thời gian để nói chi tiết với bà. Cha tôi ốm nặng, muốn tìm cháu gái của bà và một người đàn ông tên Thẩm Hạo, chuyện này chắc bà cũng đã biết”, Hứa Trọng Ung hỏi.
Những lời này từ miệng Hứa Trọng Ung cũng chứng thực những gì Giang Càn nói vừa nãy.
Sắc mặt của Hạ Tri Thu không dễ nhìn, nhưng vẫn gật đầu.
“Hiện tại đã xong, tuy nhiên, đại sư đã nói. Hai người bọn họ cần phải kết hôn, như vậy mới có lợi
nhất đối với bệnh tình của ba tôi. Tôi cũng được biết, hình như bọn họ đã có hôn ước, đúng không?”
Hạ Tri Thu vẫn như cũ gật đầu lia lịa.
“Cũng xem như giúp chúng tôi hoàn thành ước vọng, bà hãy chấp nhận cuộc hôn nhân này. Chỉ cần, hợp đồng hôn nhân của họ còn tồn tại ngày nào, tôi cam đoan với bà rằng nhà họ Từ không dám động vào Giang gia.”
Hạ Tri Thu vừa cười vừa nói: “Đây là đương nhiên … đây là đương nhiên …”
“Được rồi, bà không có ý kiến gì chứ.”