Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 15: Mẹ kiếp!
Mặc dù hắn có năng lực, nhưng nếu người hôm nay là người của Từ gia phái tới, như vậy anh ta cũng sẽ gặp rắc rối.
Vì vậy, anh ấy cũng lợi dụng tình thế, mà Hứa gia trước mặt, không nghi ngờ là một lựa chọn tốt.
“Vâng, thưa ngài, trong quá trình làm việc của ngài, tôi đảm bảo rằng sẽ không có ai quấy rầy.” Hứa Trọng Ung nói với vẻ biết
ơn.
Thẩm Hạo gật đầu, nói với Hứa Trọng Ung: “Hứa tiên sinh, còn một chuyện nữa làm phiền ông.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Vị hôn thê cùa tôi tên là Giang Hâm. Cô ấy gần đây gây ra một số rắc rối, trong khoảng thời gian này xin hãy bảo vệ cô ấy trong khi tôi đang cứu lão gia.”
Hứa Trọng Ung đồng ý, mang thành viên Hứa gia lui ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, hắn đã bị Hứa
gia bao vây xung quanh.
“Anh hai, anh thật sự đã giao mạng sống của ba chúng ta cho đứa trẻ không rõ lai lịch này sao? Biết đâu hắn ta chỉ lợi dụng chúng ta để bảo vệ vị hôn thê của mình?”
“Đúng vậy, nhìn hắn càng giống người trên núi xuống núi, nào giống vị cao nhân nào.”
“Im đi, tất cả chúng ta đều biết rằng nếu tiểu tiên sinh không được cứu, ba cũng sẽ chết, hắn ta xuất thủ may ra vẫn còn cơ hội, các người ở đây trông
chừng. Hi vọng ông trời phù hộ cho Hứa gia chúng ta” Hứa Trọng Ung cau mày nói.
Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai trong Hứa gia, nếu lão gia không qua khỏi, thì Hứa gia của bọn họ cũng sẽ kết thúc.
Giang gia quả thực không được yên ổn.
Từ Văn Sơn đưa hàng trăm người đến đây, đem Giang gia vây chặt đến không lọt ra một giọt nước.
Sau một hồi cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán Từ Hiếu Phi bị nhiễm độc rất nặng, nếu không kịp thời tìm ra thuốc giải, nhẹ thì sa sút trí tuệ, nặng thì thành người thực vật.
Từ Văn Sơn tự hỏi, ngoại trừ người trong miệng bảo vệ mô ta đem chú Hình trở thành người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thực sự cũng nghĩ không ra ai khác.
“Từ lão gia … có chuyện gì mà để anh đích thân tới đây? Tôi… tôi định đem cô gái rẻ tiền đó giao cho anh … Từ … Từ thiếu gia … sao rồi?” Hạ Tri Thu hoàn toàn bị
khí thế trước mặt khiếp sợ.
Từ Văn Sơn sắc mặt sẽ ảm đạm, nhưng hắn không dám công kích.
Dù sao, nếu thật sự là là đồ nhà quê hạ độc, hắn vẫn phải lo thuốc giải cho mình.
“Bà Hạ, chuyện quá khứ, tôi có thể bỏ qua. Chỉ cần bà giao cho tên gian phu kia ra … chuyện này sẽ kết thúc.” Từ Văn Sơn gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Đồ nhà quê đó không phải anh bắt đi rồi sao?” Hạ Tri Thu nghi hoặc hỏi, ngạc nhiên trước thay
đổi thái độ của Từ Văn Sơn, trong lòng đột nhiên có chút kích động.
“Ý bà là, hắn ta không có ở trong Giang gia của bà nữa?” Giọng Từ Ván Sơn càng ngày càng lạnh lẽo.
Giang Trị Quốc cười cười đi về phía trước nói: “Đúng vậy, Mã đội trưởng đích thân đưa người đi.”
“Mẹ kiếp!” Từ Văn Sơn vẻ mặt ủ rũ nói.
Từ Văn Sơn không thể không biết Mã Uy là ai.