Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 27: Đồ nhà quê, cậu cười cái gi?
“Bà có biết không bà? Lão gia nhà họ Hứa đã khỏi bệnh nặng, sẽ tổ chức tiệc đại thọ hoành tráng ở Thông Thành. Đến lúc đó, Thịnh Kinh, Thâm Thành, các nhân vật lớn cùa Hải thị đều đến. Giang Mộng nhìn Hạ Tri Thu nói.
Hạ Tri Thu lắc đầu, trên mặt nổi lên một tia ghen tị: “Bà cũng không biết, cho dù biết thì có thể làm được cái gì? Loại tiệc đãi cao
cấp như thế này, gia tộc nhỏ bé như chúng ta làm sao mà có tư cách tham dự. Cho nên, đối với chúng ta mà nói cũng không tính là gì tin tức tốt gì.”
“Bà ơi, cháu đã nói với bà đó là một tin tuyệt vời.” Giang Mộng nở nụ cười.
Hạ Tri Thu dường như nghĩ đến điều gì, nhìn Giang Mộng với một chút mong đợi.
“Gia đình Phương gia cũng có hai tấm vé danh dự này, bố mẹ của Phương Tuấn đã dành hai ghế danh dự này cho hai đứa tụi
con!” Giang Mộng hào hứng nói.
Sau khi Hạ Tri Thu nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Thẩm Hạo nhìn thấy biểu hiện của Hạ Tri Thu, không kìm được mà bật cười khúc khích.
“Đồ nhà quê, cậu cười cái gi?” Giang Mông bất mãn nói.
“Tôi tưởng cái gì, chỉ là hai cái chỗ ngồi. Hơn nữa, cô cũng không có cho bà, cô đang khoe cái gì? Đây là tin tức tốt gì,” Thầm Hạo khinh thường nói.
Lúc đầu là Hứa Đức Uyên còn cầu xin anh tham dự, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Giang Mông còn tưởng cô ta định nói chuyện lớn, hóa ra chỉ có hai ghế trong tiệc sinh nhật cùa Hứa Đức Uyên.
“Đồ nhà quê, khẩu khí thật lớn. Cậu cho rằng đây là trên núi, ai cũng có thể đi sao? Giang Mộng có khả năng tham gia đại tiệc đẳng cấp lần này chính là vinh quang của chúng ta.” Họ Giang cũng là đại diện cho thực lực và địa vị nhà họ Phương.” Giang Trị Sơn khinh thường nhìn Thẩm Hạo.
“Được rồi, con nói với nó, không khác gì đàn gãy tai trâu. Giang Hâm, quản người đàn ông của cô cho kỹ. ở đây không có chỗ cho cậu ta nói chuyện.” Hạ Tri Thu lạnh lùng quát lên.
Giang Hâm liếc nhìn Thẩm Hạo, khẽ cau mày lắc đầu.
Cô cũng không trách Thẩm Hạo, dù sao anh cũng lớn lên trên núi, làm sao biết được các gia tộc của Thông thành.
Thẩm Hạo cười đáp, bất lực lắc đầu, không nói nữa. vốn dĩ nhìn ánh mắt khao khát của Hạ Tri
Thu, nếu bà thực sự muốn đi.
Anh chỉ cần nói với Hứa Đức Uyên, chẳng qua là thêm vài đôi đũa.
“Giang Mộng, con thật sự cho bà thể diện. Hai người đều là cháu gái, vậy tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?” Hạ Tri Thu xoa đầu Giang Mộng nói.
Giang Mộng liếc nhìn Giang Hâm nói: “Đúng vậy, ông nội từ nhỏ đã yêu thương cô ta nhất. Ai bảo cô ta không muốn? Gả cho con trai nhà họ Từ thì không chịu, phải gây sóng gió, tùy tiện tìm người
miên núi…”
Giang Mông còn chưa nói xong, chì thấy một bóng người trực tiếp lao về phía mình.
Trước khi cô ta kịp hồi phục tinh thần, bốp một tiếng.
Giang Mông chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau như lửa đốt, vài giây sau mới thấy rõ là Thẩm Hạo đã đánh cô.
“Đồ rác rưởi, dám đánh tôi…” Giang Mông che mặt, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Hạo sững sờ nói: “Tôi đánh cô là vì mồm cô tùy tiện như vậy! Trong phòng còn có ai, dám nói Giang Hâm, tôi hứa sẽ để người đó nếm thử nắm đấm.”
Vừa nói anh vừa ngạo nghễ vung nắm đấm.