Đọc truyện tương tự Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Phương Tuấn đột nhiên bật cười: “Thử xem … tôi cá cược ờ đây. Nếu hôm nay anh có thể ăn ở bàn chính, tên Phương Tuấn sẽ viết ngược lại.”
“Thật là, anh cũng không nhìn lại thân phận của mình, đây là Giang gia, anh là cái thá gì, mà muốn chiếm vị trí của Phương Tuấn.ânh có thể so sánh với chồng tôi sao?” Giang Mộng cũng chỉ vào Thẩm Hạo nói.
“Quên đi, chúng ta đến bàn bên cạnh ăn cơm.” Giang Mông từ nhỏ đã quen với việc nhường nhịn Giang Mộng, kéo Thẩm Hạo
đến bên cạnh.
“Muốn đi, cũng là bọn họ đi, hắn cũng phải nhận ra thân phận của mình.” Thẩm Hạo cười với Giang Hâm.
Phương Tuấn cười lạnh: “Bà ngoại, con lười nói chuyện với thằng ngốc này lắm. Bà nói đi… ai phải rời đi.”
“Giang Hâm, để cậu ấy ra ngoài. Hôm nay, gia đình chúng ta đều vui vẻ, cũng không nên vì một người ngoài mà gây gỗ đúng không.” Hạ Tri Thu kẹt trong tình thế khó xử.
Tuy nhiên, nếu phải lựa chọn giữa Phương Tuấn và Thầm Hạo. Bà cũng không cần nghĩ, rất nhiều công việc kinh doanh của Giang gia đều do gia đình Phương Tuấn giới thiệu.
“Anh thấy chưa … anh nói không sai. Làm người quan trọng nhất là biết rõ bản thân. Hứa lão gia nhận nhận Giang Hâm là con gái, không phải anh. Hơn nữa, ở Thông thành, ai không biết, anh chính là con rùa xanh … nhận là con gái nuôi, nhưng thật chất là con gái để làm tình … ha ha ha.”Phương Tuấn trưng ra bộ mặt cười trên nỗi đau của người
khác, không có chút khách khí.
Giang Hâm đen mặt chỉ vào Phương Tuấn: “Anh nói nhảm cái gì đấy?”
“Có nói nhảm hay không … tự em biết, người ta nói trên bụng em còn xăm 2 từ con điếm, Hiện tại lại danh phù kỳ thật… hahahaha …” Phương Tuấn càng nói càng quá đáng.
Mặc dù Hạ Tri Thu có ý kiến về nhận lời nói quá phận của Phương Tuấn, nhưng cũng không dám nói ra.
Đối phó với những người như Phương Tuấn, Giang Hâm rõ ràng là không có kinh nghiệm
Thấy Giang Hâm suýt khóc,
Thẩm Hạo nắm lấy tay Giang Hâm, khẽ cười: “Anh ta sẽ trả giá cho lời nói và việc làm của mình hôm nay … chờ đó!”
“Ái chà chà, còn cậy mạnh như vậy … sao? Có phải em không thuyết phục? Chó cùng rứt giậu? Tôi biết anh có thế đánh nhau, nhưng hôm nay anh cứ thử xem!” Phương Tuấn nói xong trực tiếp từ trong túi lấy ra một khẩu súng lục, kiêu ngạo đập lên bàn.
Điều này làm mọi người hoảng sợ, đặc biệt là Hạ Tri Thu vội vàng nói: “Phương Tuấn, điều này không thể làm được … điều này không thể làm được …”
Nói xong, lại lôi kéo Giang Hâm: “Giang Hâm, mau cho tên gây rối này đi đi! Con thật sự muốn xảy ra án mạng sao?”
Hạ Tri Thu vừa nói xong …
Một nụ cười nhàn nhạt nờ ra từ khóe miệng Thẩm Hạo, không lùi bước mà tiến lên.
Phương Tuấn cầm súng trên bàn
lên, đối với Thẩm Hạo nói: “Anh đừng lại đây, lão tử bắn chết anh.”
Lời vừa dứt, Thẩm Hạo đã xuất hiện trước mặt anh ta, bắt lấy họng súng, sau đó chĩa thằng vào đầu cuả mình.
“Nào … bắn đi. Là đàn ông giỏi thì nổ súng bắn chết tôi.”
Phương Tuấn hoàn toàn sợ hãi trước khí thế điên khùng của Thẩm Hạo, làm sao có thể làm ra chuyện này được.
Vật này, là do anh ta trộm từ chỗ cha mình.
Lần trước bị sức mạnh của Thẩm Hạo dọa sợ, nghĩ đến việc mang theo phòng thân.
“Đừng ép tôi…” Phương Tuấn đôi tay run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.
Đương nhiên, Thẩm Hạo không phải kẻ mất trí, khi còn nhỏ, sư phụ thường cho hắn nhìn những khẩu súng này.
Người dân trên núi sử dụng thương để săn bắn, sư phụ Thẩm Thiên Lâm lại dụng tất cả các loại
súng nước ngoài, khoa trương nhất chính là có một lần, không biết từ nơi nào lấy ra một khẩu Barrett.
Vì vậy, anh từ nhỏ cũng đã thành thạo các loại súng này.
Khi Phương Tuấn lấy ra khẩu súng lục, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta có thể biết ngay cả chốt an toàn còn chưa mở, hơn nữa nhìn tư thế cũng thấy đây là lần đầu tiên anh ta cầm súng.
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe miệng Thầm Hạo nói: “Tôi sẽ dạy anh … súng chơi như thế nào …