“Tiểu Lê, đây là ai thế?”
Từ Thiếu Bạch siết chặt bàn tay, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Chân Chân, khó hiểu nhíu mày. Anh cho rằng đó là một trong số những kẻ đeo bám, theo đuổi Diệp Chân Chân, hoàn toàn không để ý đến những chuyện diễn ra xung quanh.
Cô nàng khoác tay Diệp Tri Nhân, chả thèm liếc nhìn Từ Thiếu Bạch dù chỉ một cái: “Chúng ta đi thôi, anh đừng quan tâm tới anh ta làm gì. Phí thời gian lắm.” Diệp Chân Chân cần mau chóng dẫn anh trai mình rời khỏi đây, chứ để Diệp Tri Nhân biết được Từ Thiếu Bạch là tên đàn ông vong ơn phụ nghĩa ngày xưa thì nơi này kiểu gì cũng xảy ra án mạng cho coi.
“Khoan đã tiểu Lê.” Tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch dường như chưa chịu bỏ cuộc, anh đứng chặn trước mặt hai người, mặt mũi viết rõ hai chữ hốt hoảng: “Em dành cho anh chút thời gian được chứ? Đừng tiếp tục hắt hủi anh như vậy, anh cần làm rõ với em vài vấn đề.”
Diệp Chân Chân phũ phàng: “Không. Tôi chả rảnh tám nhảm với anh.”
“Từ từ đã.” Vốn bị cô em gái bên cạnh kéo đi nhưng bất giác Diệp Tri Nhân chùn bước, anh trừng mắt yêu cầu Diệp Chân Chân ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, gặng hỏi: “Tiểu Lê? Diệp Chân Chân, mày nói cho anh biết, tại sao cậu ta gọi mày bằng biệt danh ấy? Là ai, khai mau.” Anh đang rất nghi ngờ thân phận của Từ Thiếu Bạch, bởi cái tên Tiểu Lê kia vô cùng hiếm người biết được nó là của Diệp Chân Chân về trước.
Hắn có liên hệ gì với em gái anh?
Diệp Chân Chân nghệch ra, cô gượng cười: “Anh hai, tốt nhất anh đừng nên biết, anh ta chẳng đáng đâu.” Cô chưa từng mang trong đầu suy nghĩ nối lại tình xưa cùng Từ Thiếu Bạch nên Diệp Chân Chân cảm thấy không nhất thiết phải giới thiệu đối phương với anh trai. Còn nữa, chẳng bị đập cho lên bờ xuống ruộng là may mắn cho Từ Thiếu Bạch lắm rồi.
Nghe những lời vừa rồi phát ra từ chính miệng Diệp Chân Chân, trái tim Từ Thiếu Bạch đột nhiên đau nhói, nụ cười trên môi người đàn ông vụt tắt, chẳng thể tiếp tục nổi nữa. Biểu cảm trên khuôn mặt Từ Thiếu Bạch rõ như ban ngày, chả ai là không nhận ra anh tổn thương đến nhường nào, tuy nhiên, dù anh chịu dày vò tới mức độ nào thì Diệp Chân Chân vẫn chẳng để tâm tới.
Hít một hơi thật sâu, Từ Thiếu Bạch gắng gượng rặn ra từng chữ: “Người này là anh trai em sao?” Đương nhiên anh đã biết thân thế đằng sau của Diệp Chân Chân, tiểu thư nhà họ Diệp gạt bỏ giàu sang để dấn thân vào showbiz và Từ Thiếu Bạch từng được nghe danh Diệp Tri Nhân, anh trai cô quả thật có bản lĩnh rất lớn.
Anh hơi giật mình bởi hai chữ anh hai thốt ra từ miệng Diệp Chân Chân, đoán rằng người đàn ông đứng bên cạnh là Diệp Tri Nhân, anh từng gây sóng gió trên Weibo vì việc đứng ra bảo vệ em gái trước những gì Thái Hy Tịnh gây ra.
Nếu đây là thật thì vừa rồi Từ Thiếu Bạch hơi mất lịch sự rồi.
“Mày đừng giấu anh nữa.” Sắc mặt Diệp Tri Nhân nghiêm trọng, đen kịt, đôi mắt bất giác đỏ ngầu, tra hỏi: “Nó là tên đàn ông làm tổn thương, hại mày sống dở chết dở vào bảy năm trước? Tốt nhất mày khai thật cho anh, Diệp Chân Chân, cái tên Lê Thanh Tuyết của mày hiếm người biết đến lắm.” Người có đầu óc như Diệp Tri Nhân thì làm sao bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt vậy được.
Anh gần như đã chắc chắn từ tám mươi đến chín mươi phần trăm rồi, chỉ chờ Diệp Chân Chân đưa ra xác nhận thôi.
Tuy nhiên, đứa em gái bên cạnh Diệp Tri Nhân toàn thân đang đông cứng, chưa biết bắt đầu từ đâu.
Từ Thiếu Bạch mở lời trước: “Anh Diệp, anh muốn biết gì cứ hỏi tôi, tôi là Từ Thiếu Bạch, đừng dọa Tiểu Lê như vậy. Tôi thừa nhận, trước đây tôi sai vì khiến cô ấy chịu nhiều cực khổ, đồng thời làm cô ấy trải qua nhiều chuyện tổn thương. Tôi chính là thằng tồi trên mạng người ta nhắc tới, tuy nhiên, tôi thật sự rất hối hận. Tôi muốn xin anh, xin tiểu Lê, hãy để tôi bù đắp tội lỗi.” Vì sợ Diệp Chân Chân khó xử bởi mình nên anh buộc phải thừa nhận hết mọi chuyện dù biết Diệp Tri Nhân đang tức giận, cũng không bỏ qua cho Từ Thiếu Bạch, nhưng anh vẫn muốn thử một lần, dùng chân tình lay động đối phương.
Lời vừa dứt, Từ Thiếu Bạch ngay lập tức ăn một cú đấm trời giáng xuống mặt đến từ Diệp Tri Nhân. Bàn tay anh chằng chịt những đường gân xanh, toàn thân vây đầy bởi luồng sát khí đáng sợ đến rợn cả sống lưng. Bó hoa do Từ Thiếu Bạch mang tới rơi xuống đất bị Diệp Tri Nhân đá một phát bay ra xa. Càng nhìn tên đàn ông thối tha đang lảo đảo đứng dậy anh càng thấy ngứa mắt.
“Hóa ra là mày à thằng khốn kiếp.” Diệp Tri Nhân cười khẩy, nụ cười âm u rõ ràng, đôi mắt hình viên đạn sắc lạnh sắp sửa ra tay giết người. Anh gầm gừ: “Tao đang đi tìm mày đây, ai dè mày chủ động vác mặt tới. Được lắm, Từ Thiếu Bạch, ông chủ tập đoàn giải trí lớn nhất hiện nay à? Mày dám làm em tao khóc, để con bé chịu khổ mấy năm trời còn bản thân ra ngoài lăng nhăng, đúng là gan to bằng trời. Hôm nay tao phải đánh mày một trận.”
Tự động dâng tới miệng, Diệp Tri Nhân làm sao bỏ qua được.
Dù đối phương có là ông trời đi chăng nữa, chỉ cần làm em gái anh khóc, Diệp Tri Nhân đều trừng trị thích đáng.
Từ Thiếu Bạch lảo đảo mất thăng bằng, người đàn ông đưa tay lau máu trên khóe môi, cổ họng khô khốc, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng anh. Từ Thiếu Bạch kiên cường nói: “Tôi biết những chuyện tôi làm trong quá khứ chẳng tha thứ nổi, tôi cũng không hy vọng cô ấy tha thứ cho tôi. Anh Diệp đánh tôi như thế nào tôi đều chấp nhận, chỉ xin anh cho tôi cơ hội được ở cạnh Chân Chân.”
“Hờ hờ. Mày biết chuyện mày làm khó tha thứ được à?” Diệp Tri Nhân hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen trở nên sâu vun vút: “Nếu như đã rõ mày còn mặt dày đòi ở cạnh em gái tao. Từ Thiếu Bạch, mày đang mơ ngủ à? Tao chưa chết thì mày đừng hòng được ở cạnh con bé, tao không tin loại người như mày thay đổi được. Tao chẳng ngu tới nỗi đẩy em gái mình vào địa ngục lần thứ hai đâu.”
Đánh thì đương nhiên phải đánh, chỉ là Từ Thiếu Bạch khiến cho anh giận dữ, vợ giận ấy lúc bấy giờ đã lên tới đỉnh điểm rồi.
Người đàn ông thở hồng hộc, giải thích: “Tôi thật sự hối hận mà, tôi thề rằng tuyệt đối không bao giờ phạm phải những sai lầm khi xưa nữa.” Từ Thiếu Bạch thành khẩn đến mức hận chẳng thể quỳ xuống trước mặt Diệp Chân Chân cùng anh trai cô ấy vì đổi lấy niềm tin.
“Khỏi phải thề thốt, tao chả có thời gian đâu.” Diệp Tri Nhân nhếch môi: “Bây giờ mày chuẩn bị đón nhận hình phạt đi.”
Anh vung tay định đánh Từ Thiếu Bạch thì Diệp Chân Chân vội vàng ngăn cản, cô nhướng mày, lắc đầu, mặt mũi nhăn nhó: “Diệp Tri Nhân, anh mau dừng lại. Em nói này, đánh loại người như anh ta chỉ thêm bẩn tay thôi. Chúng ta cứ mặc xác Từ Thiếu Bạch, kệ tên đấy thích làm gì thì làm, cứ coi anh ta là người vô hình ấy. Em cũng không có ý định cho Từ Thiếu Bạch cơ hội nào đâu, đừng tiếp tục phí thời gian vào tên cặn bã này.” Diệp Chân Chân tim đập thình thịch, dây thần kinh trong người căng như dây đàn.
May thay, Diệp Tri Nhân để lời cô lọt tai, anh buông thõng tay xuống.
“Nó vẫn thường xuyên làm phiền mày như vậy?”
Diệp Chân Chân gật đầu.
“Nếu còn tiếp diễn thì cứ trực tiếp báo cảnh sát vì tội quấy rối, khỏi phải nói nhiều.” Diệp Tri Nhân kéo em gái rời đi ngay, chẳng muốn hít chung bầu không khí với tên cặn bã như Từ Thiếu Bạch.